Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 47: Chương 47: TG4: Quyền khuynh thiên hạ (7)




“Điện hạ, hỏa hồ đã trúng tên!” Tùy tùng đi theo vừa thấy mũi tên xuyên qua bộ lông đỏ rực của hỏa hồ lập tức hô to, những người khác cũng vui vẻ hô lên một tiếng, truy đuổi hai khắc đồng hồ cuối cùng cũng đạt được thành quả.

Hàn Vân Nhược cũng không tránh khỏi vui mừng. Nàng nhảy khỏi lưng ngựa, tự mình đem hỏa hồ nâng lên. Con hồ ly này dáng vẻ giống như còn chưa trưởng thành, thân chỉ dài chừng một thước. Hàn Vân Nhược đem mũi tên trên cổ hỏa hồ rút ra, sau đó đặt hỏa hồ lên trên ngựa của chính mình.

“Trở về.” Hàn Vân Nhược lần nữa leo lên lưng ngựa, phất tay ra hiệu cho đội nghi rời đi.

Soát soát…

Hàn Vân Nhược vừa kéo dây cương ngựa, một loạt thanh âm đột nhiên vang lên. Chỉ trong chớp mắt thười gian, vô số mũi tên đã hướng về phía này lao tới.

“Bảo vệ thái tử.” Nữ quan trưởng hô to một tiếng, đám nữ quan lập tức chỉnh tề lao lên, kiếm bên hông soan soát rút ra, không ngừng cản lại những mũi tên lao về phía Hàn Vân Nhược.

Nhìn tình thế trước mặt, ánh mắt Hàn Vân Nhược thoáng tối tăm. Rất rõ ràng, người ra tay với nàng là tả tướng. Trong tình thế lúc này, địch nhân so với phe ta hoàn toàn áp đảo về số lượng, muốn thoát ra chính là khó hơn lên trời.

Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược lập tức hô lên:

“Bắn pháo tín hiệu.”

Lúc này, đám nữ quan mới tỉnh táo lại, nhân lúc đợt tên bị cản lại, một nữ quan rút ra pháo tín hiệu trên người, vội vàng đem dây đốt châm lửa.

Phốc …. Xích….

Pháo tín hiệu lập tức bay thẳng lên trời, mặc dù hiện tại sắc trời còn sáng, bất quá pháo tín hiệu đỏ tươi vẫn rực rỡ trên bầu trời. Pháo tín hiệu này chính là biểu hiện cho thân phận thái tử, đồng thời cũng là cảnh báo có tập kịch.

Pháo tín hiệu bị bắn ra, đám thích khách cũng không tiếp tục lẩn trốn. Cây cối bốn phía vang lên tiếng xào xạc rung động, theo lá cây rụng xuống, vô số hắc y nhân đồng thời lao ra.

“Bạch quân?” Hàn Vân Nhược nhíu mày nhìn biểu tượng hỏa phượng thêu trên cánh tay mỗi hắc y nhân, sắc mặt không tính là tốt.

Bạch quân chính là quân đội nữ chủ tự mình nuôi dưỡng. Dựa theo cốt truyện mô tả, Bạch quân mỗi người đều hung hãn cường tráng, hơn nữa từ nhỏ đã ngâm dược nên không cảm nhận được đau đớn, cũng không bao giờ tiếc mạng.

Loại người liều mạng mới là loại người nguy hiểm nhất.

Thanh âm nàng rất nhỏ, bất quá đám hắc y nhân vẫn có thể nghe thấy được. Hắc y nhan đứng đầu thoáng chốc khiếp sợ, bất quá rất nhanh, hắn cười lạnh hướng Hàn Vân Nhược nói:

“Không nghĩ tới ngươi còn biết đến sự tồn tại của Bạch quân. Xem ra ngươi biết không ít, nếu đã như vậy, ngươi cũng không có khả năng sống sót mà rời khỏi đây.” Thanh âm hắn bén nhọn giống như tu la, ánh mắt lộ ra càng giống như dao sắc. Hàn Vân Nhược nghe được lời này, có chút khinh thường cười nhạt.

“Nói cũng thật nhiều, cho dù ta không biết đến sự tồn tại của Bạch Quân, các ngươi cũng sẽ không tha cho ta.” Nàng nói lời này chính là khẳng định. Bạch Vi đã dùng đến nước cờ này, đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản là dọa nàng sợ một trận.

E rằng lần này nàng lành ít dữ nhiều.

Nghĩ tới, ánh mắt Hàn Vân Nhược lạnh lẽo như băng. Bạch Vi là kẻ luôn muốn nắm mọi thứ trong tay, một khi có kẻ thay dổi quỹ đạo, nàng ta sẽ lập tức xử lý.

Gã thủ lĩnh thích khách nghe Hàn Vân Nhược nói thế, ánh mắt càng thêm sắc bén hơn. Hắn lập tức phất tay ra hiệu, đám hắc y nhân lập tức lao lên, lưỡi kiếm sắc bén vun vút lao về phía trước, giống như một chiêu muốn đoạt mạng.

Hàn Vân Nhược đi săn lần này chỉ mang theo sáu nữ quan, một nữ quan đã bị nàng bỏ lại, hiện tại cũng chỉ có năm người. Lúc này trước mắt là hơn hai mươi hắc y nhân, cho dù năm nữ quan này có võ công cao cường cũng không thể địch lại nhiều như vậy người, huống hồ Hàn Vân Nhược ngoài bắn cung ra, công phu thật sư không dám khen thưởng.

“Kẻ nào giết chết được thái tử chủ nhân sẽ đem các ngươi xóa tên khỏi nô tịch.”

Thanh âm của gã thủ lĩnh giống như liều thuốc kích thích đem đám hắc y nhân càng thêm hung hãn, cho dù kiếm có đâm sâu vào xương cũng không dừng lại.

Nữ quan đi theo Hàn Vân Nhược lập tức biến sắc, mỗi người đều chật vật chống đỡ lại thế công hung mãnh của đối phương. Trên người mỗi nơi đều là máu tươi, cơ hồ đem y phục của các nàng nhuộm đỏ.

Hàn Vân Nhược vẫn như cũ được bảo vệ phía sau không ngừng kéo dây cung bắn ra, bất quá khi nãy nàng đã săn giết vô số thú rừng, hiện tại số lượng mũi tên cũng có hạn. Ước chừng giết được ba tên hắc y, tên trong giỏ của Hàn Vân Nhược cũng đã hết.

Phía Hàn Vân Nhược chật vật càng khiến đám hắc y nhân hung hãn có thêm, kiếm trong tay không ngừng bổ xuống, tiếng kim loại va chạm hỗn loạn đinh tai nhức óc hòa với tiếc lá cây xào xạc tạo nên bầu không khí u ám rợn người.

Mắt thấy tình thế đã không thể kiểm soát, trưởng nữ quan vội vàng hướng Hàn Vân Nhược nói:

“Điện hạ lập tức rời đi, chúng thần sẽ cố gắng kéo dài thời gian.”

Hàn Vân Nhược hơi nhíu mày đẹp, ánh mắt nhìn trận chiến phía trước. Không cần suy nghĩ cũng biết bên nào chiếm ưu thế hơn. Nhìn những nữ quan vì bảo vệ mình mà thương tích đầy mình, Hàn Vân Nhược cắn chặt răng đem roi đánh vào thân ngựa, phi nước đại rời đi.

“Không để nàng ta thoát.” Thanh âm của thủ lĩnh hắc y vọng lại, bất quá Hàn Vân Nhược không còn nhiều tinh lực mà để ý đến. Ánh mắt nàng kiên định nhìn về phía trước, từng đợt gió lạnh thổi qua khuôn mặt khiến da thịt non mềm trên mặt đau rát như đao cắt.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai khiến Hàn Vân Nhược kinh hãi quay đầu.

Chỉ thấy phía sau nàng không xa, nam nhân hồng y từ trên lưng ngựa đột nhiên lao về phía nàng. Hàn Vân Nhược vừa kinh vừa sợ vội vàng đem một tay kéo tay hắn, thời điểm nam nhân ngồi vững trên lưng ngựa, Hàn Vân Nhược lúc này mới phát hiện sau lưng nam nhân cắm một thanh trường kiếm, mũi kiếm đi vào gần phân nửa, máu tươi từ lưỡi kiếm rỉ xuống đất, tạo thành một vệt máu dài.

“Ngươi điên sao?” Hàn Vân Nhược cơ hồ bị cảnh tượng này dọa sợ, ngay cả cương ngựa cũng quên nắm lấy.

Dạ Hàn Tước lúc này chỉ cảm thấy lưng như muốn đứt lìa, bất quá nhìn thấy nàng không sao, hắn cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

Có trời mới biết, khi nhìn thấy mũi kiếm kia lao về phía nàng, hắn đã sợ hãi đến nhường nào. Rõ ràng hắn không có ý định đỡ kiếm, bất quá thân thể lại giống như không nghe theo lý trí mà lao về phía nàng. Hắn cảm thấy bản thân thật ngốc, rõ ràng là đóng kịch, cần gì phải liều mạng như vậy.

Thời điểm Hàn Vân Nhược lớn tiếng trách móc, Dạ Hàn Tước uất nghẹn ngẩng đầu, bất quá vừa ngẩng đầu, hắn đã bị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi.

“Mau dừng lại.”

Hàn Vân Nhược lúc này mới định thần, quay đầu nhìn lại, phía trước chính là vực thẳm. Hàn Vân Nhược chưa kịp chạm tay đến dây cương, ngựa cùng người đã lao vào vực sâu vạn trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.