Hứa Thanh Trúc Vi một cước đạp bay cánh cửa, sau đó dưới sự kinh ngạc mà thất thần của đối phương, nhanh chóng một chân nhẹ nhấc lên cánh cửa gỗ che trước thân mình, cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt qua lại giữa làn đạn. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, toàn bộ hành động của nàng chưa đến một phút. Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó là cơn mưa đạn tới tấp hướng về phía nàng. Cũng may cánh cửa đủ dày, vậy mà ngạnh kháng được toàn bộ đường đạn. Tuy vậy, lực đạn cũng không tiểu, đầu đạn từng cái từng cái xuyên qua cánh cửa gỗ, lại bị giữ chặt lại, lộ ra ngoài đối diện mặt mình khi, Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng không khỏi cảm khái. Tốt lắm, nàng vừa nãy còn chắc chắn tác giả ăn bát cơm ngôn tình, không có hắc bang nên có thể yên tâm không có mưa đạn gì đó, bây giờ hai người liền trực tiếp nhận extra-action-scene - chạy trong mưa đạn - đãi ngộ mà ngay cả nữ chính cũng không có.
Lại nói trước đó nàng đã trăm dặn ngàn dò vị nam chủ nào đó đừng gây chuyện, chỉ cần đợi thời cơ giải cứu đứa bé là được, lấy nam chủ quang hoàng làm chuyện này còn không phải chỉ là công nhấc tay? Đó cũng là lý do nàng đồng ý để Âu Dương Kình Phong thay nàng hành động. Hiện tại xem ra.. công cốc a. Nam chủ đúng là.. một đám phiền phức, bản thân phiền phức không nói, người người còn là một “viên nam châm” chuyên hút phiền phức.
Cũng mệt nàng một bên đội sóng đạn, một bên còn có tâm trạng thổ tào trong lòng.
Mà đối diện, Âu Dương Kình Phong gần như ôm theo đứa bé sải bước chạy về phía sau, hắn nhẹ đặt đứa bé vào góc tường cách đó không xa, vị trí này khuất sau rất nhiều rác thải bằng sắt và gỗ, rất an toàn, không sợ đạn lạc. Sau đó hắn gần như ba bước làm một nhanh chóng quay trở lại vòng tròn chiến đấu. Nhìn Hứa Thanh Trúc Vi không ngừng chạy về phía mình, trên tay lại có cửa gỗ chắn đạn, tạm thời an toàn, Âu Dương Kình Phong nhẹ thở phào, cũng không dám phân tâm, nhanh chóng tiến lên một cước đá văng một tên, bởi vì trong lòng lo lắng, hắn ra chân cũng không hề cố kỵ, một cước đá ra thế nhưng khiến vài tên bắt cóc nằm co quắp trên mặt đất, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Tuy nói đối phương có thương, nhưng cũng chỉ có ba bốn người có, Âu Dương Kình Phong lại chăm chú vào ba bốn người này, cho nên rất nhanh vài kẻ có thương này liền tê liệt nằm trên đất, kết thúc màn mưa đạn.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Trúc Vi cũng thành công chạy đến bên cạnh Âu Dương Kình Phong, hai người tựa lưng mà đứng. Đối diện hai người là một đám hung thần ác sát. Đối phương có tất cả mười hai người, trừ ba kẻ cầm thương hiện tại đã mất đi sức chiến đấu, cùng một tên bị Âu Dương Kình Phong đá văng trên cửa đến giờ còn hôn mê bất tỉnh, hiện tại còn có tám tên bao gồm hai tên không hay ho bị Hứa Thanh Trúc Vi đạp văng ra ván cửa đè người cùng một tên bị nổ đạn trong nòng súng.
Tám người này toàn bộ đều oán độc mà nhìn hai người trước mắt, đặc biệt là một người nam nhân trung niên trong số đó, kia oán khí gần như hóa thành thực chất đâm thẳng về phía hai người.
-”Còn nhìn cái gì, giết hai đứa nó, còn có thằng nhãi kia nữa, toàn bộ tiền chuộc tao cho chúng mày cả, một xu tao cũng không lấy.” Nam nhân trung niên ánh mắt điên cuồng gào to, một bên xách lên gậy sắt dưới chân xông hướng Hứa Thanh Trúc Vi cùng Âu Dương Kình Phong. Đám côn đồ còn lại nhìn nhau, sau đó cùng lóe lên tia ác độc cũng khom người nhặt lên ống sắt dưới nền đất, đồng loạt nhào về phía hai người.
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn đám người đang dần rút ngắn khoảng cách, mùi rỉ sét của máu, mùi khói đạn, tiếng reo hò, cùng một tia sát khí nhỏ bé,.. bất chợt nhẹ nheo mắt, liếm nhẹ khóe môi, chà, đã bao lâu không thư giãn gân cốt đâu? Hẳn là từ lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp? Còn nhớ lúc đầu, nàng Thích Noãn Tình nhưng là chuyên đấu võ đài sinh tử ngầm đây. Thật là..hồi vị đâu.
Âu Dương Kình Phong vốn còn định mở miệng trấn an Hứa Thanh Trúc Vi, tay vừa nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng.. “một lát đừng rời xa..” anh. Chữ anh chưa thành lời liền cảm thấy bàn tay bị một lực mạnh bỏ ra, sau đó hắn giật mình nhìn về phía sau lưng mình.
Chỉ thấy cô gái vốn dĩ hắn đang an ủi khóe môi nhẹ giương lên, lấy đà chạy hai bước sau đó một chân nhẹ giẫm trên mặt đất, trên không trung xoay nửa người, bàn chân duỗi ra sau một đạp..
Ngay lập tức, một tên bắt cóc chưa kịp thốt nên lời đã bị một cước từ bên dưới cằm hướng lên trên, ngửa đầu rơi xuống đất mất đi tri giác.
Bàn chân Hứa Thanh Trúc Vi vừa rơi xuống đất liền nhẹ xoay một vòng, lộn nhào ra phía sau, hai chân kẹp lấy cổ một tên khác, nhẹ xoay. Tên kia liền bị tạp trên mặt đất run rẩy kịch liệt. Ở đối phương còn chưa hoàn hồn, một khủy tay thật mạnh đập vào gáy hắn, đối phương ngay lập tức ngừng giãy giụa.
Tại chỗ lộn một vòng tránh đi gậy sắt từ phía trên đập xuống, Hứa Thanh Trúc Vi hai tay chống đất, tư thế trồng cây chuối dùng toàn lực một cước xoay dọc, bàn chân từ đỉnh đầu đối phương đập mạnh xuống, một tiếng đau đớn rên rỉ vang lên, sau đó là một thân thể nặng nề ngã rạp trên mặt đất, toát lên một loáng bụi mù.
Chưa đến năm phút, hạ ba người.
Âu Dương Kình Phong có cảm giác yết hầu mình khô khốc, đột nhiên hắn nhìn thấy Hứa Thanh Trúc Vi ba bước làm một chạy về phía bản thân, nhẹ nhún, lấy đà, xoay nửa vòng, một chân giẫm lên đất, chân còn lại đá về phía bên phải gương mặt Âu Dương Kình Phong. Khoảnh khắc đó, Âu Dương Kình Phong cảm nhận được tiếng gió xé rách bên tai, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn sau lưng mình, hắn hoàn hồn xoay người liền nhìn thấy một tên bắt cóc trên mặt in rõ dấu giày, mũi tràn ra huyết nằm lăn ra đất, run rẩy, Hứa Thanh Trúc Vi cũng thu hồi chân mình, trực tiếp bất mãn.
-”Ngây người cái gì? Còn lại của anh đó.” Nói xong nàng quay người đi về phía góc tường xa xa, ý định nhìn một chút đứa bé kia, một chút cũng không quay đầu.
Âu Dương Kình Phong thu hồi biểu tình kinh ngạc, cố nén cảm giác rung động trước thân thủ của Hứa Thanh Trúc Vi, sau đó trầm mặc “tiếp đón” những người còn lại.
Mà bên này, Hứa Thanh Trúc Vi vừa vén lên đám gỗ liền đối đầu với một đôi mắt đen như mực. Trong đáy mắt toàn bộ đều là đề phòng cùng lạnh lùng. Hứa Thanh Trúc Vi nháy mắt kinh ngạc nhìn tiểu hài tử trước mặt, chớp mắt lại chớp mắt, đối phương biểu tình trước sau như một là mặt than, bất quá, kia đen láy to tròn hai mắt, kia mặt mũi lấm lem bùn đất, cùng gương mặt trẻ con non nớt lại trang lãnh khốc nhìn thế nào cũng thấy hỉ cảm. Nàng đột nhiên phì cười, lại vươn tay, ở đối phương toàn thân co rúm và căng chặt nhẹ gõ đầu đối phương, kèm theo là giọng đầy ý cười.
-”Con nít con nôi, trang cái gì lãnh khốc tổng tài a?” Nói, còn nhẹ nhàng đưa tay chùi đi vết bẩn trên mặt tiểu hài tử. Động tác vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Tiểu hài tử phát hiện có người đến gần, đồng thời chậm rãi dỡ ra mấy tấm ván gỗ che đậy mình đầu tiên là thân hình cứng ngắc không dám động đậy, sau nhìn đối phương vươn tay ra là run rẩy vì sợ hãi bị đánh, cuối cùng ở đối phương ôn nhu động tác cùng ngữ khí dịu dàng làm cho kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Đó là một cô gái có một gương mặt xinh đẹp với đôi mắt hết sức dịu dàng.
-”Nhìn cái gì hả, là ta cứu nhóc đó biết không?” Hứa Thanh Trúc Vi vứt chiếc khăn của bản thân sau khi lau mặt cho tiểu hài tử bị bẩn xuống đất, cúi đầu nhìn tiểu hài tử, vui vẻ lên tiếng.
-”Tiểu tỷ tỷ..” Không biết là vì đối phương có khí chất làm người khác an tâm, còn là lời nói của vị tỷ tỷ xinh đẹp này ý vị quan tâm quá nồng, còn có lo lắng hiện trên gương mặt khiến tiểu hài tử tâm treo cao cao thoáng thả xuống, ngay lập tức trước mắt một màu đen, ngã xuống.
-“..????” Hứa Thanh Trúc Vi lo lắng ôm lấy đứa bé, thật là nóng, bị sốt sao?
Mà bên kia, đã giải quyết xong đám người còn lại, Âu Dương Kình Phong vốn định đi về phía Hứa Thanh Trúc Vi, đột nhiên nhíu mày di chuyển về phía cửa, nghiêng người nhìn ra ngoài, trên mắt kính của hắn đột nhiên hiện ra một giao diện hình vuông, trên đó hiện ra hình ảnh của cổng vào nhà xưởng.
-”Trúc Vi, có người đến, hơn nữa rất đông.” Âu Dương Kình Phong hơi nhăn mày, gia huy trên chiếc xe kia là của....
Hứa Thanh Trúc Vi nghe xong hơi suy tư, sau đó nhất thời sáng tỏ. Hẳn là vị kia lần theo dấu vết qua vệ tinh đã tìm đến, bất quá nếu nàng nhớ không lầm, trong nguyên tác đối phương đúng là đến nhà xưởng, nhưng bởi vì e ngại bị phát hiện nguy hiểm đến đứa bé kia nên chỉ dám bồi hồi ở bên ngoài, không ngừng đàm phán kéo dài thời gian. Chính vì vậy nữ chủ mới có thể lợi dụng đối phương đang tranh cãi lơ là mà hành động. Đây cũng là cơ hội mà tác giả tạo ra để nữ chủ có thể trước nam chủ một bước cứu ra con hắn, dẫn đến hai người quen biết nhau.
-”Chúng ta đi thôi.” Hứa Thanh Trúc Vi nhẹ đặt đứa bé xuống đất, quay đầu đối với Âu Dương Kình Phong nói.
Âu Dương Kình Phong kinh ngạc nhìn nàng đứng lên, nàng định cứ thế rời đi? Còn đứa bé? Không mang theo sao?
-”Người tới là thân nhân của đứa bé, còn lại để họ xử lý đi. Chúng ta mau rời khỏi đây.” Như là nghe thấy tiếng lòng kinh ngạc của Âu Dương Kình Phong, Hứa Thanh Trúc Vi lên tiếng ngắn gọn giải thích, sau đó kéo lấy tay hắn nhanh chóng chạy ngược ra phía sau, chui vào một con hẻm ẩm ướt trơn trượt. Con đường này chính là con đường trong nguyên tác nữ chủ phát hiện sau đó ôm đứa bé chạy thoát khỏi cả hai phe người đây, bây giờ nàng xin phép được trưng dụng a.
Hứa Thanh Trúc Vi không biết là, ngay khi hai người vừa rời đi, một bóng người đầy chật vật lại không mất đi vẻ xinh đẹp cũng đồng thời bước vào căn phòng họ vừa đứng. Kia bóng dáng đầy mặt sợ hãi cùng ghét bỏ len lỏi đi qua những cơ thể nằm trên đất, đi vào bên trong, ở phát hiện ra đứa bé nằm trên đất là ai thì lộ ra biểu tình mừng như điên. Ở lúc nàng ta tính toán ôm đứa bé thoát đi thì một đoàn người từ bên ngoài xông vào, tách ra làm hai hàng, đem nàng ta bao vây lại, từng họng súng đen ngòm chĩa vào đầu nàng ta khiến gương mặt nàng ta thoáng trắng bệch.
Nếu Hứa Thanh Trúc Vi cùng Âu Dương Kình Phong ở nơi này, sẽ nhận ra, đây chính là nữ chủ Nhan Ôn Nhu.
_______________________
Lời tác giả: =)) Chúc cả nhà ngủ ngon.