Hứa Thanh Trúc Vi dựa theo nguyên chủ trí nhớ rất nhanh tìm được phòng học của mình.
Ngành học của cô trong kiếp này là Kinh Tế, y hệt cô ở kiếp trước từng lựa chọn.
Điểm khác biệt là cô ở kiếp trước, chọn Kinh tế vì cô yêu thích mà muốn dựa vào nó để “kiếm cơm.”
Mà nguyên chủ là vì mê đắm chàng giáo sư trẻ tuổi Kỳ Ngôn đang công tác tại trường khoa Kinh Tế.
Chỉ tiếc dưới hào quang cường đại của nữ chủ ,nguyên chủ chẳng những nhiều lần làm trò cười mà tiếng xấu đồn đãi khắp cả trường.
Cùng một trường, một khoa,nhưng nữ chủ là học tỷ vạn người mê cả về sắc đẹp lẫn tài trí,còn nguyên chủ là kẻ ngu dốt,háo sắc.
Thêm vào đó,trong trường đồn đãi Nhan Ôn Nhu là con gái thị trưởng càng làm cho nữ chủ trong mắt mọi người biến thành hoàn mĩ nữ thần,tài giỏi xinh đẹp gia cảnh khá.
Mà nguyên chủ bởi vì cho dù thay đổi cách ăn mặc,trang điểm, học cách ngả ngớn theo đuổi Âu Dương Kình Phong đi chăng nữa cũng là một cô gái có tính nội liễm,cho nên trong trường hầu hết không có người biết con gái thị trưởng chính chủ là cô.
Mà Nhan Ôn Nhu trước những lời đồn đãi chỉ dịu dàng mỉm cười từ chối cho ý kiến,mọi người lập tức xem nó như ngầm thừa nhận.
Mà Hứa Thanh Trúc Vi khi xuyên qua,lục tìm trong trí nhớ thân thể nguyên chủ mới biết rốt cuộc vì sao nguyên chủ yêu Âu Dương Kình Phong nhưng lại tiếp tục ve vãn những người khác.
Còn không phải bởi vì Nhan Ôn Nhu rỉ tai cho nguyên chủ rằng nếu làm cho Âu Dương Kình Phong ghen hắn sẽ chú ý đến cô..!!
Hảo một cái Nhan Ôn Nhu.
Ta nếu đã xuyên qua,vậy ngươi cũng đừng hòng tiếp tục lợi dụng nguyên chủ.
Tài giỏi?xinh đẹp?thiên kim thị trưởng? ôn nhu hiểu chuyện? hahaha.
Nhan Ôn Nhu,ta sẽ cho ngươi biết như thế nào mới là xinh đẹp,như thế nào là tài giỏi và ai mới là thiên kim thị trưởng.
Hứa Thanh Trúc Vi đưa tay đẩy cửa lớp bước vào tuỳ ý tìm chỗ ngồi.
Cô lựa chọn ngồi gần trung tâm giảng đường.
Nguyên tắc là “không quá gần cũng không quá xa hoàng đế“. Có câu gần vua hưởng lộc nhưng cô cũng không nghĩ lại tiếp tục có dây dưa cùng đám nam chủ.
Theo định luật nữ phụ, nam chủ bằng phiền toái và não tàn. Vẫn là né xa phòng ngừa “ lây bệnh” thì hơn.
Một tiếng chuông kéo dài báo hiệu giờ học đến.
Sinh viên lục tục tìm kiếm chỗ ngồi.
-”Hứa Thanh Trúc Vi?” một giọng nữ chói tai thét lên khiến tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Hứa Thanh Trúc Vi nhăn mày.
Này là Ôn Nhiễm, “bạn thân” của nguyên chủ?
Hứa Thanh Trúc Vi hết chỗ nói rồi, nguyên chủ đúng là có mắt không tròng, Ôn Nhiễm cái nhìn kia rõ ràng không có thiện ý thậm chí còn mang theo trào phúng châm chọc hết lần này đến lần khác nguyên chủ lại không nhận ra.-”mình không bị điếc, bạn có thể nhỏ giọng hơn không” Hứa Thanh Trúc Vi cười nhưng không cười nói.
Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, hai mắt to tròn, mũi cao khéo léo, môi đỏ tự nhiên, làn da non mềm, không hề trang điểm lại nói không nên lời xinh đẹp.
Trong lòng đột nhiên hiện lên cảm giác ganh ghét, đố kỵ.
Nếu không phải con tiện nhân này còn có chút tác dụng lợi dụng, mình mới không phải hết lần này đến lần khác lấy lòng ả.
Trong lòng oán hận phải chết, ngoài mặt miễn cưỡng xả ra một nụ cười tự cho là hiền lành thân thiết hạ giọng.
-” hôm nay cậu đi học a?”
-”ân” Hứa Thanh Trúc Vi gật đầu cũng không nói nhiều, bởi vì cửa phòng đã mở ra.
Ôn Nhiễm hết cách đành di chuyển đến vị trí phía sau Hứa Thanh trúc Vi ngồi xuống.
Mà Hứa Thanh trúc Vi nhàn nhạt tầm mắt nhìn Kỳ Ngôn chừng năm giây đánh giá một chút nam chủ chi nhất trong dàn hậu cung của Nhan Ôn Nhu cũng liền dời đi ánh mắt.
Cô là bị cuốn sách ai đó bỏ quên đặt trong hộc bàn mình thu hút sự chú ý.
.
.
.
Kỳ Ngôn bước vào lớp nhìn một lượt, sau đó chợt kinh ngạc nhìn thấy một nhân vật ngồi gần trung tâm giảng đường.
Nói thật nữ nhân vì phó dung mạo bên bên ngoài của hắn mà tiến tới ve vãn nhiều lắm.
Thông thường hắn sẽ không để tâm.
Nhưng cô gái trước mắt hắn kia hắn lại biết.
Hứa Thanh Trúc Vi- thiên kim thị trưởng.
Đối với việc cô gái này hàng ngày nước hoa nồng nặc, trang điểm diêm dúa chạy theo hắn, Kỳ Ngôn tỏ vẻ thật sâu chán ghét.
Đồng dạng hắn lại có chút hứng thú cùng Nhan Ôn Nhu, con gái nuôi của Hứa Thị trưởng.
Học lực tốt, tính tình ôn nhu ngọt ngào, trong trường tiếng tăm cũng không sai. So với một Hứa Thanh Trúc Vi ngu ngốc lại loè loẹt thật sự là tốt không thể so sánh.
Chỉ là gần đây cô gái kia cũng không lại xuất hiện trước mặt hắn. Điều này làm hắn vui vẻ không thôi, đồng thời cũng có chút gì đó không rõ cảm xúc nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng.
Hiện tại lần nữa nhìn thấy cô, Kỳ Ngôn suýt chút không nhận ra thiếu nữ thanh thuần trước mắt lại cùng cô gái trong ký ức có cái gì liên hệ cùng nhau???
Bất quá lại liên quan gì đến hắn đâu?
Kỳ Ngôn di chuyển tầm mắt không lại nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, mở miệng.
-”hôm nay chúng ta có một vị giảng viên mới từ nước ngoài trở về, sẽ đứng lớp chúng ta ngành Tiếng Anh kinh tế.”
Dứt lời, cửa lần nữa mở ra.
Một nam nhân mang kính mắt màu nâu nhạt ưu nhã sải bước đi vào, các nữ sinh không hẹn mà trái tim cùng nhảy lên mãnh liệt.
Hảo soái a~
La Thiểm Phi bước đến bên cạnh Kỳ Ngôn đơn giản giới thiệu bản thân sau đó hài lòng nhìn lớp học bị bản thân làm cho ngây ngốc.
Ân, quả nhiên mình thật là đẹp trai đâu.
Tất nhiên vết bầm tím trên mắt được cặp kính nâu che lại La Thiểm Phi lựa chọn không nhìn.
Mèo hoang a mèo hoang, em cào tôi không nhẹ a, hiện tại bên mắt phải vẫn còn có chút đau nhức đâu..
La Thiểm Phi dư quang đảo một vòng lớp, nhàm chán định xoay người đi ra thì chợt ánh mắt hội tụ tại một điểm.
Đối diện hắn, một cô gái xinh đẹp đang cúi đầu nhìn sách trong tay chẳng mảy may để tâm đến hắn.
Quan trọng là..
Cô ta chính là con mèo hoang kia a~
La Thiểm Phi đôi mắt giấu dưới mắt kính toả ra hào quang mê người, đồng thời ý cười mãn đầy tròng mắt.
Mèo hoang, chúng ta lại thấy mặt nga~
Mà Hứa Thanh trúc Vi đang hứng thú bừng bừng nhìn tập bài giảng kinh tế trên tay, về cơ bản y hệt những thứ cô từng học, nhưng cũng không ít đề mục mở rộng hơn so với những gì cô từng được học.
Mải so sánh cùng những thứ mình từng biết cùng cuốn sách hiện tại trên bàn, Hứa Thanh Trúc Vi không để ý trong lớp bước vào thêm một người, vì vậy không rõ người đến là ai, càng không biết đối phương vừa nhìn thấy cô đã hưng phấn quang mang hai mắt.