Thành phố M 2h sáng.
Hàng cây xanh yên lặng tắm mình dưới ánh
trăng bạc,bên cạnh từng lớp từng lớp sóng biển rì rào vỗ bờ.Nơi đây là
một hòn đảo nhỏ nằm giữa Thái Bình Dương.
Diện tích không lớn nhưng cảnh quang trên đảo lại nói không nên lời mĩ.
Đây là căn cứ của Dark - tổ chức sát thủ lớn nhất và thần bí nhất thế giới.
Tại một căn phòng xa hoa nằm dưới 3 thước sâu trong lòng đất.Một căn phòng
được bao bọc bởi huyền thiếc-thứ kim loại vô cùng cứng rắn đảm bảo dù
cho bom oanh tạc người trong phòng cũng có thể vừa nhàn nhã cà phê vừa
bình luận cảnh ném bom bên ngoài.
Bên phải căn phòng là hai dãy tủ thuỷ tinh cường lực với vô vàn dụng cụ thí nghiệm tối tân.
Nếu có một chuyên gia vũ khí ở nơi này,vị chuyên gia đó có thể sẽ bị tình
cảnh trước mắt hù chết..bởi vì trên kệ tủ nhiều phát minh vũ khí hiện
đại làm thế giới điên cuồng giờ phút này đang nằm la liệt trên kệ..bên
cạnh chiếc bàn,một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, đôi tay không
ngừng lật từng trang sách,thỉnh thoảng khẽ nhíu mày.
Cô gái rất
đẹp,vẻ đẹp sắc sảo,nhưng lại không nhu nhược,tựa như một đóa hoa sen
tuyệt mĩ,ba ngàn sợi tóc khẽ rũ xuống bờ vai xinh xắn,mày liễu vi
nhíu,một đôi mắt bồ câu,tròng mắt màu tím lưu ly sâu thẳm khiến người
khác không thể rời mắt,quỳnh mũi cao thẳng,môi thủy nộn,không son mà
đỏ.Khuôn mặt trái xoan ngũ quan như tinh linh,không thể nghi ngờ,cô là
sủng nhi của thượng đế.
Không biết cô đã ngồi bao lâu,nhưng tách
cà phê đã nguội hẳn.Một lát sau,bàn tay lật sách ngừng lại,phỏng chừng
đã xem hoàn cuốn sách.”Cạch” cô gấp lại cuốn sách trên tay,nhẹ nhàng đặt nó lên bàn,với tay lấy tách cà phê hớp một ngụm.Ngón tay thon dài khẽ
gõ nhẹ lên bàn.
Bây giờ cô đã biết nguyên nhân vì sao Thiên Sát
lại cười đến ý vị thâm trường khi đưa cô cuốn tiểu thuyết này rồi.Lí do
chính là vì tên của cô trùng hợp lại y hệt tên một nhân vật trong cuốn
tiểu thuyết này-Dạ Tuyết-tam tiểu thư Dạ gia-gia tộc tam đẳng,phất lên
nhờ gian thương,đến đời phụ thân của Dạ Tuyết nhờ tiền chạy một chức
quan trong triều,lại chó ngáp phải ruồi một lần vô tình cứu giá hoàng đế cải trang vi hành được trọng thưởng ban hào chức tước,miễn cưỡng xem
như thuộc hàng danh gia vọng tộc.
Lại có câu,cẩu trăm năm không
đổi ăn thỉ,giang san dễ đổi bản tính khó dời,máu gian thương ăn sâu vào
tiềm thức,nay lại làm quan trong triều càng ra sức bóc lột vơ vét dân
chúng,ai cũng ngại cho danh hào quan ngự sử không dám cáo trạng,kể từ đó Dạ gia nhân lại càng kiêu căng không coi ai ra gì.
Nhị thiếu gia lại là cái phá gia chi tử,suốt ngày lăn lộn trong bụi hoa,hết ra lại
vào quan sai như cơm bữa,cuối cùng lại bị Dạ gia chủ dùng tiền an
bài,sau lại tiêu dao ngựa quen đường cũ ức hiếp dân lành.Rước lấy nhiều
sự oán hận của dân chúng.
Dạ Tuyết mặc dù là đích nữ,sinh ra
trong chăn êm nệm ấm, bất quá cũng là nhân vật chẳng hay ho gì,mẫu thân
vì khó sinh mà tử,không có mẹ, lại cô độc từ nhỏ,nói đúng hơn là bị bỏ
mặc cho một cái mama lớn tuổi,không ai quản, nhưng lớn lên lại dịu
dàng,hiểu ý người,chỉ có điều tính tình trầm tĩnh lạnh nhạt..cuối cùng
chung quy muôn đời mệnh nữ phụ cũng chỉ là một tảng đá lót đường chính
hiệu,một nữ phụ được định sẵn là vật hi sinh để điểm tô cho hào quang
của nữ chủ.
Nguyên nữ chủ Vân Mộng Vũ là đại tỷ của nàng tính
tình nhát gan,gầy yếu,chịu đủ mọi khi dễ của gia tộc.Dạ Tuyết mặc dù sẽ
không nằm trong những kẻ bắt nạt nguyên nữ chủ,nhưng cũng nằm trong đám
người xem kịch vui,thấy chết không cứu,đơn giản vì Vân Mộng Vũ mẫu thân
là cái tiểu tam thượng vị.Mà Dạ Tuyết nhớ đến cái chết không minh bạch
của mẫu thân theo lời mama đơn giản sẽ không mấy hảo cảm với hai mẹ con
Vân thị,thêm nữa nàng sẽ không là cái thân cận người,nàng lạnh nhạt với
tất cả.
Trước khi trở về Dạ gia cùng Dạ gia chủ,hai mẹ con Vân
thị chui lủi tại dân gian sống qua ngày,sinh hoạt tai tần chót của xã
hội tạo nên một Vân Mộng Vũ nhát gan,khúm núm,không dám ngẩng cao
đầu,sau Dạ gia chủ trong lúc đi kiểm hàng bị ám sát,hai mẹ con “tay
không tất sắt lại dũng cảm hi sinh cứu người” đã làm Dạ gia chủ rung
động.
Vì trọng thương Dạ gia chủ sống tại nhà của hai mẹ con một
tháng,trong lúc đó,Dạ gia chủ phát hiện mẹ Vân Mộng Vũ là cái nô tì năm
năm trước,trong một lần say rượu hắn đã sủng ái,sau lại bị đuổi ra khỏi
Dạ gia.Không ngờ nàng ta mang thai lại không nói một lời nuôi con lớn
lên.Không khỏi cảm thấy tiếc thương rung động,lại nói Vân thị là cái
xinh đẹp quyến rũ nữ nhân,thế là sau một tháng ở chung củi khô lửa
bốc,hai người lăn drap giường,đến khi Dạ gia nhân tìm được Dạ gia chủ đã là hai tuần sau đó.
Sở dĩ Vân Mộng Vũ theo họ mẹ vì là lúc Dạ
gia chủ đưa hai mẹ con Vân thị về nhà,tuyên bố nàng là đại tiểu thư của
Dạ gia,mẫu thân Dạ Tuyết lúcđó mang thai được tám tháng không nói
gì,nhưng mẹ của Dạ gia chủ lại sinh khí,bà nhất quyết không cho Vân Mộng Vũ mang họ Dạ,theo bà,một cái nô tì lén lút sinh hạ con cháu Dạ gia là
không có tư cách bước chân vào từ đường,sau cùng để tránh con trai bất
mãn,bà yêu cầu Vân Mộng Vũ theo họ mẹ,nếu không thì hai mẹ con cút ra
đường.
Trong tác phẩm,mẹ của Dạ Tuyết cũng không phải khó sinh mà tử,mà là bị động tay chân trong lúc sinh,bà cắn răng sinh ra Dạ
Tuyết,sau cũng chỉ kịp dúi vào tay mama thân tín một miếng ngọc bội hình phượng hoàng,dặn dò nhất định khi tiểu thư mười hai tuổi đưa cho
nàng,bà luyến tiếc nhìn nữ nhi vừa ra đời oa oa khóc,một giọt nước mắt
lăn dài trên má,bà nhắm mắt rời đi thế gian.
“Nữ nhi,tha lỗi mẫu thân không thể lo lắng cho con,hài tử đáng thương của ta,nhất định con phải hảo hảo mà sống”
Tất nhiên miếng ngọc bội không thể nào đến tay của Dạ Tuyết vì nàng đã bị
đá ra khỏi sân khấu trước ngày sinh thần của nàng hai nguyệt rồi.Tác
phẩm cũng không có nhắc đến miếng ngọc bội sau này như thế nào vì lão
mama cũng đã chết tại cuộc huyết tẩy của nữ chủ năm nguyệt sau đó,nên
miếng ngọc này cùng tình yêu thương hài tử của mẫu thân Dạ Tuyết vĩnh
viễn trở thành bí mật chôn vùi .
Lại nói Dạ gia chủ,chung quy
cũng là kẻ trăng hoa,trong nhà thiếp thất nhiều,sinh con cũng không
thiếu,một đứa con gái cũng chẳng làm nên chuyện gì,hắn nghĩ,chẳng phải
hắn đã cho nàng ta thân phận đại tiểu thư,ban cho nhung lụa hay sao,so
với cuộc sống trước đây nhưng là rất tốt rồi,vì vậy mặc dù biết Vân Mộng Vũ thường bị khi dễ song cũng không nhúng tay,mà mẫu thân của Vân Mộng
Vũ ngày ngày phấn son hòng được Dạ gia chủ sủng ái cũng mặc kệ Vân Mộng
Vũ tự sinh tự diệt.Dù gì Dạ gia chủ cũng không thể để nữ nhi mình bị tổn thương đi.Cứ như vậy,Vân Mộng Vũ sống kiếp sống bị khi dễ nhịn nhục hết 10 năm,cho đến khi bị biểu ca là cái háo sắc thiết kế hạ xuân dược quá
liều mà hoan ái đến tử.
Nữ chủ là cái xuyên qua giả,nàng là thế
kỉ 21 kim bài sát thủ,lạnh lùng tàn nhẫn,nàng bị thân nhân phản bội,rơi
vào đường cùng dùng bom mini đồng quy vu tận.Sau mở mắt ra lại trở thành Vân Mộng Vũ,nàng tiếp nhận kí ức của Vân Mộng Vũ,thề thay nàng sống tốt và trả thù tất cả Dạ gia nhân.
Mà Vân Mộng Vũ cũng là cái nhân
hết sức buồn cười,Dạ Tuyết chưa từng một lần khi dễ nàng ta,nhiều lắm
chỉ là đứng lẳng lặng nhìn nàng ta bị khi dễ,thế nhưng nàng ta lại hận
chết đi sống lại Dạ Tuyết,nàng ta hận Dạ Tuyết vì cái gì cùng là Dạ gia
nữ nhi mà Dạ Tuyết lại sung sướng từ bé mà nàng lại lưu lạc sống kiếp
khổ ải,đến khi về được Dạ gia lại bị chịu hết mọi khi dễ?vì cái gì Dạ
Tuyết có được mẫu thân yêu thương còn nàng thì không?Cho nên đến khi
Tiết Vân-sát thủ thế kỉ 21 xuyên qua đọc kí ức của Vân Mộng Vũ cũng cười lên cái thị huyết,nàng ta nỉ non:
“Dạ Tuyết sao,ta sẽ từ từ đùa tử ngươi.” Từ đó bi kịch của nữ phụ bắt đầu.
Tâm tư đơn giản Dạ Tuyết nhanh chóng bị nữ chủ lợi dụng cho kế hoạch trả
thù của nàng ta,Tiết Vân,không,lúc này nàng ta đã là Vân Mộng Vũ dùng kế từ từ cướp đi tất cả của nữ phụ,lại tỏ rõ tài năng kinh thương thành
công thu hút nam chủ Hạ Dật Phong,thiếu chủ Phong Tuyệt sơn trang mộ tài sinh ra luyến ái.
Sau Vân Mộng Vũ lại vô tình cứu nam chủ Hách
Liên Kỳ-vương của thú nhân bộ tộc ,sau đó Hách Liên Kỳ tại lốt một con
Bạch Hổ ngày ngày kề cận Vân Mộng Vũ động lòng.
Thiếu chủ Long
Tộc Hiên Viên Triệt là ở thế giới loài người dạo chơi thời gian biết Vân Mộng Vũ,hai người quen biết cũng là anh hùng cứu mỹ nhân.
Hiên
Viên Triệt cứu lấy thân thể mình thử độc Vân Mộng Vũ,đối với Vân Mộng Vũ tàn nhẫn ngoan độc với chính bản thân rất là ghé mắt,cũng cảm thấy thú
vị nên liền đi theo.
Mà Dạ Tuyết động lòng chính là Hạ Dật
Phong,tất nhiên hậu cung của nữ chủ nữ phụ là không thể ao ước,huống chi là hậu cung của nữ chủ vốn hận nữ phụ.Cho nên kết cục không phải hi
sinh cũng bị pháo hôi..cuối cùng chết vì đỡ một mũi tên cho một trong
những nam chủ vây xung quanh nữ chủ,cũng là người Dạ Tuyết thầm yêu từ
lâu,chỉ tiếc trong mắt tên kia từ đầu đến cuối đều không có nhìn
nàng.Ánh mắt hắn chưa từng rời bóng dáng nữ chủ một giây.
Nguyên
trong tác phẩm,Dạ Tuyết cũng không có gì hành động,nàng chỉ lặng lẽ quan sát người mình thầm yêu,nhưng Vân Mộng Vũ sao có thể để cho Dạ Tuyết
lượn lờ trước mặt nam nhân của mình được,cho nên nàng ta tương kế tựu kế cho kẻ thù của Hạ Dật Phong tin tức,lại bỏ thuốc khiến cho Hạ Dật Phong nội thương, nội lực bị phong bế, bị nội thương tất nhiên là không có gì nguy hiểm,chỉ là không thể dùng nội lực sử dụng trong nửa canh
giờ,nhưng thử nghĩ một người bị truy sát mà không thể sử dụng nội lực
đồng nghĩa với chết,cho nên khi Dạ Tuyết theo lời Vân Mộng Vũ tìm đến,
Hạ Dật Phong liền ngàn cân treo sợi tóc,nàng chỉ thấy hô hấp ngưng lại
không kịp nghĩ nhiều nhào lên đỡ một mũi tên cho hắn,mũi tên tẩm độc lại cắm vào tim,nên đến lúc này xem như nữ phụ đã hoàn thành vai diễn.
Hừ,thật ngu xuẩn.Biết rõ ràng hắn không hề nhìn quá mình dù chỉ một chút,nhưng
lại mù quáng yêu hắn.Haiz,tính ra cô ta cũng rất đáng thương,tình yêu
mà,con người có thể quyết định mọi thứ,duy chỉ có trái tim là không theo quy luật nào.Thật đánh mất mặt tên của cô.Tại sao tên tác giả trời đánh này lại tạo hình nhân vật mang tên cô ngu ngốc như vậy.
Hừ,hừ,ánh mắt vòng vo chuyển đến trên bàn,khi nhìn đến cuốn tiểu thuyết cô nheo
mắt lại. Thiên Sát,hảo ngứa da a, được lắm,đưa cuốn tiểu thuyết này là
trả thù việc cô không đưa ra sáng chế mới nhất chứ gì?Đã thế ..Ngày mai
cô nhất định dùng ngươi làm “chuột” thí nghiệm cho loại độc dược cô vừa
điều chế ra.Hahaha...Dạ Tuyết nham hiểm cười.
Mỗ vị soái ca tên
Thiên Sát đang ẩn núp vào bóng đêm làm nhiệm vụ chợt đánh cái rùng
mình.Quái lạ,đang trong phòng kín như thế nào có gió thổi qua lạnh cả
lưng a.
Thay bộ đồ ngủ,cô leo lên giường và rúc người vào
chăn,nhắm mắt lại,hô hấp dần biến chậm.Cô dần dần đi vào giấc ngủ,trước
khi ngủ cô nghĩ nghĩ :
“đúng là quyển tiểu thuyết tào lao“.