Cung Hạ Ngọc dựa theo tình báo của Liễu Như Tiêu một đường hướng về Dạ gia.
Hắn có chút hưng phấn cũng như mong đợi được gặp lại nàng.
Đạp gió nhanh chóng lướt đi, Cung Hạ Ngọc không biết đồng dạng suy nghĩ nhanh chóng nhìn thấy nàng (DT) như hắn còn có hai người khác cũng đang di chuyển, mục tiêu là Dạ gia.
Một người là Khung Duệ, người còn lại chính là Tiêu Hồn cùng gia gia của mình.
Trúc Viên.
Trong phòng.
Dạ Tuyết ngồi trước bàn, một tay chống cằm, một tay nắm lấy một mảnh ngọc bội tả hữu quan sát.
Hiên Viên Triệt cũng đã theo thói quen biến thành một chiếc kim sắc vòng tay, quấn hai vòng trên cổ tay của Dạ Tuyết, yên tĩnh lim dim hai mắt.
Dạ Tuyết chăm chú nhìn vào Kỳ Lân ngọc bội trầm ngâm.
Hạ Dật Phong, nam chủ chi nhất, lại có liên quan cùng nữ phụ?
Phong caca trong trí nhớ, lần gặp gỡ trên đỉnh Thiên Nhai.. tức là nữ phụ cùng nam chủ Hạ Dật Phong vốn dĩ đã từng gặp mặt?
Nhưng nguyên tác cũng không có nói đến điều này nha.
Mặc dù tự bản thân nàng đã có nhận định riêng nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán.
Nếu giả thiết của nàng chính xác, như vậy chuyện này rõ ràng không đơn giản.
Dường như nam chủ cùng nữ chủ trong lúc đó cũng không phải đơn thuần ở bên nhau lâu mà nảy sinh tình yêu, nàng nghi ngờ nữ chủ âm thầm đối với nam chủ làm gì đó.
Đột nhiên một cơn đau dữ dội thình lình xuất hiện, mảnh ngọc bội trên tay Dạ Tuyết rơi xuống bàn, nàng mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, đầu đau đớn không thôi.
Dạ Tuyết chỉ cảm thấy não của mình như bị ai bổ đôi, sau đó mãnh liệt nhồi nhét vào cái gì đó.
Dạ Tuyết cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên rỉ.
Hiên Viên Triệt nghe tiếng động mạnh mở mắt, Huyết khế khiến hắn cùng nàng chi gian có sự tâm liên tương thông, nàng sở cảm nhận hết thảy hắn đều nhận đồng dạng cảm giác.
Hắn cảm nhận được nàng đang rất đau đớn.
Kim quang chợt loé, Dạ Tuyết liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hiên Viên Triệt ôm thiên hạ đầy cõi lòng, khẩn trương theo dõi thần sắc nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, ẩn nhẫn đau đớn của Dạ Tuyết, Hiên Viên Triệt tâm như đao cắt.
Từ lúc biết nàng đến giờ, hắn chưa từng thấy nàng lộ ra vẻ yếu ớt như bây giờ.
-”Tuyết nhi, nàng làm sao? Tuyết nhi?” Hiên Viên Triệt âm thanh mang theo vô tận kinh hoảng cùng lo lắng luống cuống nắm lấy tay Dạ Tuyết.
Bàn tay nàng hiện tại một mảnh lạnh lẽo ,Hiên Viên Triệt nắm chặt hơn.
-”Ta ..không sao” Dạ Tuyết gian nan cắn môi, ép buộc thần trí tỉnh táo, mở miệng.
Hiên Viên Triệt hai tay có chút run rẩy ôm nhân vào lòng, siết chặt.
Dạ Tuyết cảm động , nhẹ đặt tay lên tay của Hiên Viên Triệt ý bảo nàng không sao.
Nhẹ thở một hơi, Dạ Tuyết sắp xếp một chút vài ký ức xa lạ vừa mới xuất hiện trong đầu.
Dạ Tuyết mày nhíu chặt.
Vừa rồi, trong phút chốc nàng mất đi quyền kiểm soát bản thân.
Tuy chỉ vài giây nhưng nàng có thể khẳng định nàng bị.. đoạt xá!!!
Mà thủ phạm lại chính là nguyên chủ của thân thể này.
Không, phải nói đúng hơn là chút tàn niệm được chôn sâu trong lòng của nguyên chủ đột nhiên bùng nổ chèn ép suy nghĩ của nàng, muốn nắm quyền thao túng cơ thể nàng.
Dạ Tuyết kết hợp một chút mảnh nhỏ ký ức trong đầu liền biết được rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra.
Chấp niệm của nguyên chủ về mối tình đầu Hạ Dật Phong quá thâm sâu, lại tàng vô cùng hảo, vốn vẫn luôn ngủ quên trong cơ thể nàng.
Nhưng vừa nãy, bởi vì Dạ Tuyết đoán được chính xác những gì đã xảy ra, cho nên luồng chấp niệm kia bị kích động tiến hành bài xích nàng đòi quyền kiểm soát cơ thể.
Cũng may nàng tinh thần kiên định, một phen trấn trụ, mới không bị tổn thương linh hồn.
Nói đùa, ngoại thương có đan dược, dược vật, không sớm thì muộn sẽ tốt hơn, nhưng linh hồn một khi bị tổn thương, hậu quả nàng không dám nghĩ đến.
Bởi vì nàng phản ứng quá nhanh, ngay lập tức kìm chế luồng chấp niệm nên kết quả luồng tàn niệm kia chỉ kịp để lại vài ký ức vụn vặt liền bị cưỡng chế lui trở lại.
Dạ Tuyết phần nào hiểu được lý do vì sao tàn niệm của nguyên chủ lại kích động như vậy.
Chấp niệm kia mang trong mình là hận ý cùng đau đớn, không cam lòng,... rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
Chung quy ai có thể chịu đựng nổi bản thân bị tính kế từ mất đi người trong lòng đến mất mạng chứ? Nhất là bản thân chưa từng có làm bất kỳ lỗi lầm nào cùng đối phương.
Nàng một bên đưa tinh thần chải vuốt một chút sợi cảm xúc bất ổn trong lòng, một bên cười lạnh.
Nữ chủ, bắt đầu từ hôm nay, oán hận của nguyên chủ, ta nhận.
Nguy cơ tạm thời được hoá giải, Dạ Tuyết thả lỏng tựa vào lòng Hiên Viên Triệt, trong đầu âm thầm quyết định cần rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Nguyên thể này mặc dù nàng đã tăng cường cường độ rèn luyện, nhưng tinh thần lại xa xa chẳng bằng được kiếp trước.
Kiếp trước để tránh bị người khác truy tung bí mật ký ức, nàng từng bị tiêm vô số độc thần kinh, cũng như tra tấn tình thần, một cơn đau như thế này nàng tuyệt không để tâm, nhưng hiện tại, thân thể này không nói đến quá non nớt, chỉ có 12 tuổi.
Chỉ một chút tàn niệm đã khiến nàng bối rối suýt chút trở tay không kịp, nếu có người dùng tinh thần công kích, hậu quả khó lường.
-”Nàng thấy thế nào rồi?” Hiên Viên Triệt ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
-”ta không sao, tiểu Hiên.” Dạ Tuyết ngước mặt nhìn nam nhân đang nhìn mình, cười khẽ.
Nàng là sát thủ, nhưng nàng không phải là một cỗ máy giết người vô cảm chỉ biết chém giết.
Nàng lạnh lùng, nhưng tim nàng ấm, máu nàng nóng.
Kiếp trước, gia gia cùng ca ca chính là hai người đã gìn giữ hơi ấm trong tim đó cho nàng.
Mà hiện tại.. nơi dị giới xa lạ này có Tiểu Hiên, Diệp ca, Khung gia.. là người truyền hơi ấm đó cho nàng.
Cảm tạ.
Dạ Tuyết trong lòng mềm mại.
Giờ phút này, nàng quyết định xem họ như thân nhân của mình.