Hồi tưởng về câu trả lời trước đó của Ân Lãnh, Dạ Tuyết đại khái hiểu biết một chút về Tử Vong Chi Địa.
Tử Vong chi địa, hay còn gọi Huyết vực, là một dải đất quanh năm bị bao
bọc bởi Huyết sắc, được xem như là giới hạn tuyến giữa nhân tộc và ma
tộc.
Tại nơi này, không có sự luân chuyển giữa ngày và đêm, chỉ có tử khí và linh khí không ngừng tranh chấp.
Tương tự như ma khí, tử khí đồng dạng có khả năng ăn mòn mọi thứ, điểm khác
biệt duy nhất là tử khí là huyết sắc, ma khí lại thuần hắc sắc.
Tại Huyết vực, vốn là linh khí cùng tử khí lẫn nhau kiềm chế, lâm vào cục
diện vi diệu cân bằng, một vài chủng tộc vẫn có thể sinh sống. Nhưng
không hiểu sao mấy trăm năm gần đây Huyết vực tử khí lại trở nên dày đặc gấp bội. Thậm chí ẩn ẩn có xu hướng cắn nuốt linh khí tại nơi này.
Chủng tộc tại nơi này theo sự gia tăng của tử khí dần ngã xuống, gần như tuyệt diệt.
Có đào thải giả, tất nhiên cũng có thích nghi giả, trong đó một bộ phận
sinh vật nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh trở thành bá chủ nơi này.
Bởi vì Huyết vực ẩn sâu bên trong tầng tầng huyết vụ có khả năng ăn mòn
chiến khí, nhân loại vô pháp dùng thần thức tham nhập tìm hiểu sâu về
Huyết vực, cho nên Huyết vực trở nên thập phần nguy hiểm cùng thần bí.
Không ít người đánh cược được ăn cả ngã về không cường xông vào Huyết vực tầm bảo. Chưa đến ngày thứ hai, sinh đăng (*) tại gia tộc hoặc môn phái đã
tắt ngóm. Những người này ngã xuống, máu huyết tản ra dung hoà vào nội
địa, điểm tô cho nhan sắc Huyết vực càng thêm tiên diễm. (* đèn sinh tử)
Từ đó nhân tộc cũng dẹp xuống tham lam suy tính, mạng sống bảo toàn mới là trên hết.
Tuy nhiên, hết thảy trở nên bất đồng khi có người thành công đào thoát ra
khỏi Huyết vực, đồng thời mang về vô số thiên tài địa bảo nhượng vô số
nhân đỏ mắt.
Dựa vào người nọ, nhân loại tìm ra được một vài quy
luật cố định, tỷ như cứ cách mười năm, Huyết vực sẽ có một đoạn thời
gian dài ba tháng linh khí đạt đến cực thịnh, tử khí gần như bị xua tan
hoàn toàn, huyết vụ bên ngoài cũng thập phần mỏng manh.
Đối với
nhân tu luyện chiến khí, thọ mệnh tuỳ theo tu vi tăng trưởng mà tăng
theo, hai ba nghìn tuổi là chuyện thường, mười năm dường như chỉ là chớp mắt.
Lại tỷ như độ tuổi giới hạn đi vào là hai trăm tuổi trở
xuống, quá hai trăm tuổi đặt chân vào Huyết vực trực tiếp hoá thành máu
loãng dung nhập chi địa.
Đây là quy tắc của Huyết tộc thời kỳ
thượng cổ nhằm tránh đi việc phạm vi tộc đàn quá to lớn dẫn đến việc
thức ăn khan hiếm gây nội chiến, lấy ngôn từ hiện đại đến dùng thì phải
là trẻ hoá dân cư, đảm bảo tộc đàn luôn trong trạng thái cực thịnh.
Vì vậy, sau một hồi thương lượng, các trưởng lão các đại gia tộc cùng môn
phái đạt được nhất trí, hảo hảo lợi dụng biến nơi này thành nơi lịch lãm cho con cháu thế gia cùng đệ tử tông môn.
-”Tử Vong chi địa nằm ở phía Tây Tử Vong Thành, thuộc trung cấp vị diện.” Ân Lãnh nhìn Dạ Tuyết mở miệng.
-”Các môn phái lớn tại trung cấp vị diện đồng thời tạo ra kết giới bao lấy
Huyết vực, muốn đi vào chỉ có thể sử dụng truyền tống thạch.” Hắn nói
tiếp.
-”Truyền tống thạch?” Dạ Tuyết nghi hoặc.
-”Ân, là
truyền tống thạch, danh ngạch nằm trong tay tam đại gia tộc cùng ngũ môn phái. Cách mười năm Huyết vực huyết vụ mỏng manh, có thể sử dụng truyền tống xâm nhập vào bên trong.”
Ân Lãnh biết được điều này cũng là trùng hợp, năm đó đi tìm nữ nhi cùng tôn nữ rơi xuống, vì nghi ngờ ma
tộc mang nhân đến huyết vực, cho nên đã cải trang lẫn vào trong môn phái tìm hiểu tung tích.
Ngũ đại môn phái...
Dạ Tuyết khép hờ mi mắt suy nghĩ.
Ân Lãnh nhìn tôn nữ muốn nói lại thôi, Dạ Tuyết dường như có sở cảm, ngẩng đầu nhìn Ân Lãnh.
-”ngoại công, người là có vấn đề cần hỏi sao? “ Dạ Tuyết nhìn Ân Lãnh mím môi
do dự, chủ động lên tiếng. Có lẽ bản thân gia gia tại kiếp trước trong
lòng rất trọng yếu, cho nên Dạ Tuyết hiện tại phá lệ có hảo cảm cùng Ân
Lãnh.-” Cháu muốn đến Huyết vực?” Ân Lãnh mím môi, cuối cùng vẫn là mở miệng.
Nơi đó là ranh giới giữa ma tộc và nhân tộc, Huyết mạch của Dạ Tuyết vừa bị kích hoạt, tuy rằng nếu tận lực giấu giếm vẫn có thể che chắn, nhưng ở
đời ai học hết chữ ngờ? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất ma tộc phát
hiện ra Dạ Tuyết, đến lúc ấy...
Nghĩ đến đây, Ân Lãnh thần tình chuyển chuyển, há miệng sẽ ngăn cản, liền bị Dạ Tuyết một câu nói đổ trở về.
-”Ta nương còn sống” Dạ Tuyết bình tĩnh ném ra một viên bom.
-”Cái gì?” Ân Lãnh mạnh nhảy lên khỏi ghế, kích động cao giọng, linh khí
trong cơ thể trải qua Ân Lục Duẫn khó khăn chải vuốt lần nữa tán loạn,
phóng thích ra ngoài.
Ầm...mmmmmmm. Ầm..mmmmmm
Hai tia tử sắc lôi mang đánh lên màn kết giới bên ngoài Trúc Viên. Màn kết giới nhẹ rung một chút.
Ân Lãnh cùng Tiêu Hồn (Ân Lục Duẫn) biến sắc, nhìn nhau.
Không xong, quá kích động nhường linh khí kinh động đến Thiên Đạo quy tắc.
Dạ Tuyết trải qua truyền thừa, hiển nhiên cũng biết được những quy tắc áp chế đối với cao cấp vị diện.
Nàng nhìn Ân Lãnh, nhanh chóng nói.
-”Ngoại công, thân xác mẹ ta đã huỷ, nhưng thần hồn chưa diệt, bị ma tộc mang
đi. Rất có thể tại Tử Vong chi địa có manh mối, về chuyện này, ta cũng
chỉ là phán đoán, nhưng ta tin tưởng trực giác của mình. Hảo, ngoại
công, giữ gìn sức khoẻ, ta sẽ sớm trở lại Phượng Vân Thiên.” Dạ Tuyết
thần sắc kiên định nhìn Ân Lãnh.
Trải qua truyền thừa, Dạ Tuyết
đột nhiên phát hiện một lỗ hổng to lớn trong kịch tình bị ẩn giấu. Mẹ
của nguyên chủ thân là hậu đại của Phượng tộc cùng Long tộc, lấy Long
tộc cường hãn cơ thể cùng Huyết mạch lực của Phượng tộc nào dễ dàng bị
một chút độc của phàm nhân mà tử vong.
Đây rất có thể là một hồi âm mưu, mà trốn không khỏi bóng dáng của ma tộc.
Như vậy..
Rốt cuộc là có ma tộc lẫn tại nhân tộc, vẫn là trùng hợp...?
-”Hảo, phải lấy an toàn làm đầu, nhớ kỹ sao?” Ân Lãnh hít một hơi thật sâu,
ngưng trọng nhìn Dạ Tuyết, nhịn không được toát ra một tia hy vọng. Nữ
nhi có cứu. Không hiểu sao nhìn tôn nữ hắn có cảm giác như vậy.
-”Đã rõ, ngoại công” Dạ Tuyết sáng lạn tươi cười, đi qua ôm lấy Ân Lãnh, rù rì.
-”Ta nhất định mang mẹ trở về, cho ta gửi lời hỏi thăm phụ thân”
-”hảo” Ân Lãnh hồi ôm ngoại tôn nữ mình, cảm nhận linh khí bạo động bên ngoài, nhíu mày, thả ra Dạ Tuyết xoay người triều Tiêu Hồn một ánh mắt, Tiêu
Hồn chỉ kịp để lại một câu nói liền bị Ân Lãnh lôi đi.
-”biểu
muội, ta tại Phượng Vân Thiên đợi ngươi, giúp ta nhắn lại Các chủ, Tiêu
Hồn đi trước một bước.” Sau đó mất hút trong màn đêm.
Thiên đạo
đã tìm ra bọn họ, nếu còn đứng tại nơi này, lôi mang sẽ tiếp tục phách
xuống Trúc viên, sẽ gợi ra hữu nhân tâm chú ý, Dạ Tuyết sẽ gặp nguy
hiểm.
Hai người ngự không thẳng hướng Sâm Lâm rừng rậm, nơi đó có truyền tống trận bố trí sẵn trở lại Phượng Vân Thiên.
Kết giới theo hai người rời đi cũng biến mất.