Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 72: Chương 72: Mở Lòng




Dạ Tuyết sau khi phân phó hạ nhân an táng cẩn thận cho Lý má má liền trầm ngâm chầm chậm đi dạo.

Gương mặt an tường những giây phút cuối của Lý má má không ngừng hiện ra trước mắt Dạ Tuyết.

Trong mắt nồng đậm tình thương cũng như hoài niệm kia là như thế rõ ràng, Dạ Tuyết căn bản muốn không nhìn thấy cũng không được.

Lý má má hoài niệm có lẽ là mẫu thân của nguyên chủ, mà tình thương có lẽ là dành cho vị tiểu thư do một tay bà chăm lo từ lúc vừa lọt lòng đến tám tuổi Dạ Tuyết trong nguyên văn kia.

Lý má má tất nhiên không biết tiểu thư của họ nay tuy là cùng thân xác nhưng kia đã sớm thay đổi một linh hồn khác đi.

Dạ Tuyết nhìn trời thở dài.

Chung quy nguyên chủ trước đây mặc dù là sống những ngày lầm lũi, trầm lặng tại Dạ gia, nhưng sau cuối, tại cái thế giới “ngươi lừa ta gạt” này cũng từng có người thật tâm đối đãi cùng nàng.

Mà nàng xuyên qua, mang theo nguyên thân ký ức nên đối với sự ra đi của Lý má má cũng không khỏi có chút ngậm ngùi..

-”Con người ai rồi cũng trở về cát bụi a..” Dạ Tuyết đột nhiên có chút cảm khái.

-”Muội làm sao vậy?” một câu hỏi cắt ngang suy nghĩ của Dạ Tuyết.

Nàng chậm rãi quay đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy Phan Diệp đang một mặt lo lắng nhìn mình.

Trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Thật ra tiên thiên điều kiện để bước vào trái tim một con người, nhất là đối phương là một thiếu nữ, căn bản không phải quà tặng hay lời nói ngọt ngào, mà là “xuất hiện đúng lúc.”

Có đôi khi trái tim cứng rắn băng lãnh của một người nào đó sẽ lại thổn thức, sẽ sống lên những nhịp đập ngọt ngào chỉ vì một câu quan tâm đơn giản.

Con người là loài động vật (bậc cao) sống theo “quần thể” ,“ bầy đàn”, một cá nhân cho dù có cố gắng tách rời xã hội thì sâu trong tâm họ vẫn mong mỏi có một ngày mình được xã hội thừa nhận và dung nhập.

Tuy nói Dạ Tuyết không phải người lãnh tình hay cô lập với xã hội, nhưng. đối với một người từ nhỏ đã phải đối mặt cùng mưa máu gió tanh như nàng, cũng chỉ có gia gia cùng Dạ Thần tài năng có một địa vị trong lòng nàng.

Đặt chân tại thế giới này đã hơn nửa năm, nàng không phát hiện mình đã dần mở lòng hơn với người khác.

Cũng như hiện tại , Dạ Tuyết bình tĩnh ngước nhìn trước mặt nàng nam nhân vẻ mặt lo lắng không giấu đi được khẩn trương nhìn nàng, trong lòng nơi nào đó chợt ấm..

Dạ Tuyết người này trong cả hai kiếp tính luôn hiện tại chưa hề ái ai, tất nhiên sẽ không vì cảm động mà yêu thương cái gì.

Nhưng cảm động ngày hôm nay lại là mầm móng nẩy nở cho ngày mai đồng thời đơm hoa kết trái cho ngày sau.

Phan Diệp tiểu tử đồng dạng chưa hề “mảnh tình vắt vai” chỉ nghĩ là mình cùng Dạ Tuyết vì chút hiểu lầm nên đâm ra giảo cương mối quan hệ, chỉ có thể kiên nhẫn từng chút từng chút từ từ tiếp cận, để Dạ Tuyết quen với thói quen có mình kề bên, cố gắng lần nữa đặt chân vào thế giới của nàng.

Hắn không biết hành động này của mình tương truyền “nước ấm nấu ếch“. Chỉ có thể nói, đôi khi kẻ không biết gì mới là kẻ nguy hiểm nhất.

Những lắt léo này Phan Diệp tất nhiên sẽ không biết, hắn hiện tại chỉ là trong lòng hơi nghi hoặc.

Vừa rồi hắn một đường đi theo nàng, thấy nàng gặp một phụ nhân gầy yếu, nghĩ nàng có việc cần trao đổi cùng đối phương nên vô cùng thức thời rời đi nơi khác.

Hắn cũng không muốn bị Dạ Tuyết hiểu lầm hắn đi theo nàng nghe lén.

Sau đó lại thấy nàng bước ra, chỉ có điều trên mặt nàng lại nhiều thêm chút thương cảm cùng một tia mất mát.

Hắn dùng thần thức nhìn nhìn trong phòng ý đồ tra xét một chút, lại ngoài ý muốn ngoài trên giường nằm một nhân cũng chính là phụ nhân kia, cái gì cũng không thấy

Không có vì tò mò mà tham nhập vào cơ thể của phụ nhân kia, nên Phan Diệp cũng không biết được nhân nằm trên giường đã sớm không có độ ấm.

Hắn cứ như vậy thu hồi thần thức sau liền vội vã đi theo Dạ Tuyết đến nơi này.

Một Kỳ Phong thông minh hoạt bát biến mất, thay vào đó là một tiểu thân ảnh giờ phút này phá lệ cô đơn , ảm đạm.

Hắn cũng không dám tiến lên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trầm mặc đứng nơi đó, cố gắng thu liễm bản thân để nàng không phát hiện.

Phan Diệp không biết Dạ Tuyết đã phát hiện hắn từ lâu.

Suy cho cùng trong mắt Phan Diệp Dạ Tuyết là một phàm nhân không thể tu tập chiến khí.

Mà sự thật cũng là như thế. Nàng đúng thật là không có tu tập chiến khí a.Tuy nói nhờ Ngàn Năm Tuyết Liên nàngđã có thể cảm nhận được linh khí, nhưng một khi hấp thụ linh khí dẫn vào đan điền liền sẽ bị thoát phá không cách nào tụ hội lại được.

Giống như có cái gì đó trong cơ thể nàng không cho phép nàng có thể tu tập vậy.

Đối với vấn đề này Dạ Tuyết cũng có chút buồn bực, vì sao người ta có mà nàng lại không a?

.

.

Dạ Tuyết là vì biết người đến là ai nên không phản ứng nhưng Phan Diệp cũng không biết điều này, chỉ nghĩ Dạ Tuyết là không có phát hiện ra mình mà thôi.

Hắn không biết Dạ Tuyết đúng là không có chiến khí, không có thần thức, nhưng một trong những cái Dạ Tuyết am hiểu nhất chính là thuật truy tung.

Trong bán kính một trăm mét, một khi có nhân đến gần ,nàng sẽ ngay lập tức phát hiện ra.

Chẳng qua khi “nhìn” thấy người đến là ai nàng liền không quan tâm nữa. Không biết vì sao nàng lại có suy nghĩ là Phan Diệp sẽ không làm hại đến nàng.

Nói đến Phan Diệp Dạ Tuyết cũng một phen không biết nói gì cho phải, hắn là đại ca trên danh nghĩa của nàng, nhưng cũng đồng thời là tiền vị hôn phu nha.

Đối với vị hôn phu hai lần từ hôn , một đối với nguyên chủ và một đối với nàng, Dạ Tuyết tỏ vẻ thật sự không muốn tiếp xúc.

Nhưng ngẫm lại, nguyên chủ trước đây quả thật là một “phế vật“. Tại nơi mà thực lực vi tôn này, một người không thể tu tập chiến khí không khác nào gánh nặng, là một thiên chi kiêu tử Phan Diệp chướng mắt nàng cũng phải thôi

.

.

.

Mà không biết hành tung của mình đã bị bại lộ từ lâu Phan Diệp vẫn cứ đinh ninh nàng không biết mà im lặng thủ hộ nàng.

Khi hắn cảm nhận được từ trên người Tuyết nhi một tia khí tức ưu thương, không kịp nghĩ ngợi liền vì lo lắng mà xuất đầu lộ diện.

Sau đó..

Liền thấy được Dạ Tuyết nhìn mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.

-”đại ca, ta không sao, đa tạ huynh”

Phan Diệp mở to mắt.

Hắn thậm chí có cảm giác huyết trong người đang sôi sục, hắn nín thở đăm đăm ngây ngốc nhìn nàng.

Dạ Tuyết cũng chăm chú nhìn hắn mỉm cười.

Không khí xung quanh thần kỳ hài hoà ấm áp.

---------------------------------ta là phân cách tuyến----------------------------

Khi Dạ Tuyết trở về tiền viện Trúc Viên liền nhìn thấy một thân hồng nhạt y phục Lục Y đang ngồi vò nát một cành hoa trong ngự hoa viên.

Theo sau tất nhiên là “cao dán chó” gỡ thế nào cũng không ra Phan Diệp.

Mà Lục Y đang ngồi oán hận Dạ Tuyết mà phát tiết lên cành hoa chợt nghe tiếng động ngẩng đầu.

Khi nhìn rõ người đến là ai, nhất là Phan Diệp thân ảnh chậm chạp tiến đến đằng sau, Lục Y liền nhanh như chớp sửa soạn bản thân đứng lên hành lễ.

Ánh mắt lại phiêu đến trên người Phan Diệp tham lam loạn chuyển, như có như không tình tứ.

Dạ Tuyết nhìn một thân nùng trang mật điểm trên mặt Lục Y hết chỗ nói rồi.

Nàng cũng lười cùng nàng ta phản ứng.

Phỏng chừng hiện tại nàng ta cũng đã một chân đạp lên thuyền nữ chủ đi.

Đợi thời cơ thích hợp nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền cho nàng ta toại nguyện “vì nữ chủ phục vụ“.

Dạ Tuyết xoay người đi vào phòng, ánh mắt đảo qua bên hông của Lục Y chợt ngưng lại.

Kia là...?!

---------------------------------------

Kia lại là cái gì đâu? Haha... chương sau sẽ rõ.

Đang buồn chán quá đây, các nàng cmt cho xôm tụ nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.