Đi ngang qua Cẩm Tú viên,Dạ Tuyết chợt ngừng lại,đây là nơi nguyên nữ chủ Vân Mộng Vũ ở đi.So với Trúc viên mộc mạc,Cẩm Tú viên quả thật tốt hơn nhiều.Phỏng chừng là vì thân phận y sư của nàng ta đi.
Chỉ là....
..
nàng ngước nhìn một thiếu nữ gầy gò vàng vọt nhưng lại lộ ra đường nét duyên dáng,đang cúi gằm mặt trước một đám oanh oanh yến yến đang tổng xỉ vả nàng.Nhóm biểu ca biểu muội lòng tràn đầy ghen ghét,nhất là mấy biểu muội,thứ nữ khác không ngừng chỉ chỏ mắng chửi còn có người tiến lên thượng cẳng tay hạ cẳng chân .
Cẩm Tú viên là nơi đẹp nhất và xa hoa nhất trong hậu viện,nhìn Dạ gia chủ chỉ một lời nói của tiện nhân Vân thị đã vung tay cho nàng,nói cái gì đích tỉ các nàng đều hận không thể xé cái này tiện nhân. Đúng là khiến người ta sinh hận a.
Chỉ là một y sư mà được hưởng đãi ngộ như vậy thì đến khi nàng ta thăng cấp thành Dược sĩ các nàng không phải sẽ bị đè đầu đến chết? Một cái dã loại do tiện nô tì sinh ra lại có tư cách gì đạp trên đầu các nàng chứ?
Dạ Tuyết bất động thanh sắc quan sát nguyên nữ chủ này,chậc,quả nhiên là mỹ nhân nha,không trách hậu cung nam nhân cam nguyện chia sẻ cũng không rời nàng.Chỉ thấy nàng bộ dạng mềm yếu,nhu nhược như nụ hoa trong gió,sẽ đổ ngã bất cứ lúc nào khiến người ta thấy sẽ sinh tâm thương tiếc muốn ôm vào lòng bảo hộ.
Tại Dạ gia tuy cơm no áo ấm nhưng phỏng chừng cuộc sống quá không tốt lắm đi.. thảo nào sau khi chết hận ý lại cao đến như vậy,khiến Tiết Vân ra tay huyết tẩy Dạ gia trên dưới 500 mạng người trong một đêm,lại phóng hoả đốt trụi Dạ viên.Chậc chậc,ở đời cá lớn nuốt cá bé là chuyện thiên kinh địa nghĩa,cùng là con người bản thân nàng ta nhu nhược hèn yếu có thể trách ai?là nàng ta lựa chọn sống con đường như vậy chứ ai ?
Bất chợt Vân Mộng Vũ như cảm nhận được điều gì,nàng ta ngẩng đầu lên,thấy Dạ Tuyết đứng đó nhìn mình.
Hai người tầm mắt giao nhau,chỉ thấy Vân Mộng Vũ khuôn mặt tái nhợt, cắn nhẹ môi, cặp kia con ngươi ảm đạm cam chịu nhìn đến Dạ Tuyết một thân xanh ngọc y phục,trên cổ tay thêu hình lá trúc,thanh tao nhã nhặn lập tức biến thành hận ý.Đúng vậy,là hận ý.
Ha,Dạ Tuyết buồn cười,cái này Vân Mộng Vũ cũng thật khôi hài.Nàng lại chưa từng khi dễ nàng nha.Làm gì nhìn như muốn điệu hai tròng mắt ra ngoài vậy.
Dạ Tuyết biễu môi quay lưng đi.Không để ý này nhân nữa.
Theo nguyên tác thì tầm 3 tháng sau nữ chủ Tiết Vân xuyên qua đi.Mà nàng ta sẽ tại hai năm sau huyết tẩy cái này Dạ gia.Ân,theo kịch tình thì phải là lúc đó Dạ Tuyết đã ngủm được hơn nửa năm rồi.Mà Hạ Dật Phong nam chủ sẽ trước đó một năm xuất hiện với tư cách là vị hôn phu của Vân Mộng Vũ.
Hạ Dật Phong sao? ha,nếu mà Tiết Vân mất đi cái này hộ thuẫn kinh tế,không biết nàng ta có còn toả sáng huy hoàng tứ quốc không nhỉ.Dạ Tuyết không tốt ý nghĩ.
Nhéo một cái nụ cười,a ha,thật nhàm chán,ta có nên hay không đùa một chút cái gọi là kim bài đặc công này a. Chẳng hạn vơ hết đám hậu cung của nàng ta,hảo hảo đùa giỡn sau đó một đao chém hết vứt cho cẩu ăn để trả thù cho nguyên thể.Dạ Tuyết mĩ tư tư nghĩ nghĩ.
Ai cha,vẫn là bỏ đi.Hậu cung của nữ chủ ta đây không hứng thú,vẫn là đi đường vòng mạnh ai nấy sống tốt lắm.
Thế nhưng nếu mà chạm đến nàng điểm mấu chốt,nàng không ngại cho nữ chủ đi vào con đường vạn kiếp bất phục.
Chỉ là một cái đặc công nhỏ nhoi nàng còn chưa đặt vào mắt,dưới tay nàng Dark có hàng ngàn Tiết Vân như vậy tự tay nàng bồi đi ra.
Trả thù sao? Đương nhiên phải trả,nhưng không phải bây giờ,nàng là người có thù tất báo,tay nàng nhuộm không ít máu tươi,chân nàng đứng trên không ít thân thể kẻ thù,chung quy chưa từng hàm oan lấy mạng bất cứ ai.
Vân Mộng Vũ bây giờ chưa có phạm tội với nàng,nàng cũng không hơi đâu để ý,nữ chủ xuyên qua sau rồi tính đi.
Trước mắt cứ thong thả làm sâu gạo đã.Đợi đến lúc nữ chủ huyết tẩy Dạ gia lại thoát ly,phiêu lưu giang hồ.Hảo mong đợi nha.Lúc đó nàng hãy gần 13 tuổi đi.
Nguyên chủ vì cứu Hạ Dật Phong mới toi mạng ,mà nàng...còn lâu mới cứu hắn.Cho nên,nàng tất nhiên sẽ không chết.
Hừ,nam chủ có gì hay ho? vẫn là bạc và mỹ thực tốt nha.Lại nói Thiên Long đại lục nhưng là mỹ nam tràn trề, đời còn dài trai còn nhiều nàng mới không hiếm lạ gì một cái Hạ Dật Phong đâu.Không phải có câu “ba đồng một mớ đàn ông “hay sao.
Khoan,Dạ Tuyết bất chợt chấn động.Phải rồi ,nàng đã quên chi tiết miếng ngọc bội hình phượng hoàng.Đó là của mẫu thân lưu lại.Nàng nhớ nguyên tác là Lý má má giữ đợi đến khi nàng 12 tuổi giao cho nàng.Nhưng mà nàng vì “dại trai” đã bị đá khỏi sàn diễn trước đó hai tháng nên không nhận được miếng ngọc bội này.Sau miếng ngọc bội sẽ lại không thấy tác giả nhắc đến.Đúng là thân sinh nữ nhi và con ghẻ nha.Lão tác giả chết tiệt.Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Miếng ngọc bội này không chừng là manh mối tìm kiếm thân thế của nàng.Có lẽ nên đi tìm một chuyến Lý má má.
Đến tiền viện còn chưa bước vào cửa Dạ Tuyết đã nghe được một giọng nam ồm ồm,nghe giọng có thể đoán đây là một gã không còn trẻ tuổi nam nhân,là người của Phan gia?
Nội dung giọng nói ấy phát ra làm Dạ Tuyết nhíu mày:
“Dạ gia chủ,ta hôm nay đến thăm thứ nhất cấp Dạ gia chủ lời hỏi thăm của Phan lão gia chủ,sau là để bày tỏ nguyện vọng Phan gia.Mong gia chủ hảo hảo nghĩ nghĩ”
“Vốn dĩ Diệp thiếu sẽ kết hôn cùng lệnh ái,lấy vì chính thê, nhưng bản thân ngài ấy lâu nay không thích ràng buộc,hiện chưa muốn lập chính phòng,thiết nghĩ nàng cũng mới 11 tuổi,lại còn là cái si phú (si ngốc thiên phú,ý nói không có thiên phú) suy cho cùng lấy địa vị Diệp gia vào Phan gia làm thê là không có khả năng,bất quá,Lão gia chủ đã bàn bạc cùng Diệp thiếu cho nàng một cái thiếp thân phận,nếu sinh con trai ,mẫu bằng tử quý sẽ lại nâng lên làm chủ mẫu.”
Tuy nói là bày tỏ ý nguyện nhưng giọng điệu lại là thông báo hoàn toàn nhìn không ra ý cho phép lựa chọn.
Dạ Tuyết nhíu mày đẩy cửa vào.Hôn nhân của nàng chưa tới lượt bất cứ kẻ nào xếp đặt.