Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 67: Chương 67: Phiên Ngoại Kiếp Trước 7: Báo Thù (2)




Trong khi đó, biệt thự Vân Mộng Vũ.

Màn đêm buông xuống dần.

Khi tia tà dương cuối cùng tắt ngóm, thành phố lên đèn.

.

.

Vân Mộng Vũ từ toà nhà thị chính trở lại biệt thư khi trời đã về khuya

Đêm nay nàng nhận lời mời của Nam Cung Chu Khắc đến dự party tại đại sứ quán.

Uống hơi nhiều cho nên hiện tại đau đầu lợi hại.

Ngả người trên giường nàng liền ngủ say.

Ánh trăng đêm nay đỏ như máu.

.

.

Cùng lúc đó.

Trên không trung phía trên toà biệt thự trống rỗng xuất hiện ba người lăng không mà đứng.

Gió thổi trường bào phiêu lãng trên không trung.

Ba người không một tiếng động hạ xuống khuôn viên biệt thự. Lại dùng liễn tức thuật cùng ẩn thân thuật tránh đi canh gác (thật ra là bảo vệ) nhẹ nhàng thiểm vào bên trong biệt thự.

--------------------------------------

Vân Mộng Vũ trong mơ màng làm một cái mộng.

Trong mộng, nàng quay về Thương Lam vị diện.

Nàng nhìn thấy rất nhiều máu.

Khắp nơi máu chảy thành sông.

Nàng thấy Ma Thần huyền phù trên không trung, từ xa nhìn không rõ hình dạng.

Nàng lại thấy lão đạo sư kia, thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng không thể tin của hắn.

Hình ảnh chuyển đổi.

Nàng thấy được Nhất Đao ánh mắt không thể tin nhìn nàng đẩy hắn rơi vào cát lún mượn lực nhảy qua..

Ánh mắt đó như muốn nói với nàng “Thật ra nàng không cần làm như vậy, hắn vẫn sẽ để nàng an toàn vượt qua cát lún, cho dù hy sinh tính mạng hắn”

Hình ảnh lại chuyển đổi, nàng thấy Khung Duệ khuôn mặt đầy máu nhìn nàng, ánh mắt như trách nàng tại sao rõ ràng có thể cứu hắn bằng đan dược bát cấp, lại quyết định làm lơ , mang nó đi trao đổi cùng thứ nàng muốn.

Hình ảnh lại chuyển đổi.

Nàng lại thấy trên đỉnh một ngọn núi nọ tại vị trí sâu trong Lâm Sâm rừng rậm.

Ở nơi đó, một tộc nhân bị Ma tộc tàn sát tiếng kêu thấu trời xanh, họ không ngừng hô tên Vương cùng Hậu của họ chỉ mong được sự bảo hộ, nhưng tiếng kêu thê lương đó cũng dần dần suy yếu rồi tắt ngóm.

Thú nhân bộ tộc !!!!!!

Vân Mộng Vũ kinh hoàng nhìn một thế giới tanh tưởi đỏ tươi màu máu. Họ hô tên nàng- Hậu của họ, mong nàng cứu họ.

.

.

.

-”người này ác quỷ, thấy rõ sao? chính ngươi đã khiến vị diện này đi vào lụi tàn”

Vân Mộng Vũ hoảng hốt quay đầu, liền thấy lão đạo sư ánh mắt phẫn hận nhìn nàng.

-”ta...ta không..” Vân Mộng Vũ lắp bắp..

-”chính ngươi...”

-”chính ngươi...”

-”chính ngươi...”

-“....”

-“....”

Không biết từ khi nào, xung quanh nàng bị bao vây bởi những con người toàn là máu, tay chân không toàn vẹn.

Họ không ngừng vươn cánh tay đầy máu chỉ vào nàng, miệng rầm rì lặp lại hai chữ “chính ngươi..”

Bỗng dưng tất cả mọi người nhào vào người nàng. Vân Mộng Vũ ánh mắt như muốn nứt ra.

-”Ah...hhh... không, không phải ta..các ngươi tránh..tránh xa ta ra..” Vân Mộng Vũ hoảng loạn run rẩy, hai tay ôm đầu ngồi xuống úp mặt vào hai chân, nước mắt sợ hãi trào ra.

Nàng là đặc công, nàng giết người không thiếu, mạng người đối với nàng, chẳng qua là bàn đạp để nàng đạt được mục đích, gạt bỏ kẻ cản đường, hoàn thành nhiệm vụ, bước lên địa vị cao.

Nhưng...

Cả một thế giới chất đầy thi thể, mùi thi ban* xen lẫn mùi máu nồng tanh rỉ sét, cùng màu đỏ nhứt nhối đâm nàng đau mắt , thần kinh tê dại..

* mùi xác chết phân huỷ

.

.

.

-”Vũ nhi..” một giọng nam u sầu vang lên.

Xung quanh tất cả mọi người dần tan biến. Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, nước mắt vương đầy trên gương mặt xinh đẹp của nàng khiến người ta yêu thương.

-”Triệt ca ca..” Vân Mộng Vũ như bám được cọng rơm cứu mạng, nhào vào trong lòng Hiên Viên Triệt.

-”Vũ nhi ngoan..” Hiên Viên Triệt nhẹ vuốt ve nàng lưng, giúp nàng ổn định tâm tình.

-”Triệt ca ca, Vũ nhi sợ lắm..” Vân Mộng Vũ ôm chặt eo của hắn.

-”ngoan, không sợ, Vũ Nhi,....” Hiên Viên Triệt kiên nhẫn an ủi Vân Mộng Vũ.

Khi thấy nàng dần bình tĩnh lại, Hiên Viên Triệt mới ôn nhu lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng mở miệng.

-”Vũ nhi, ta có thứ muốn tặng nàng”

Vân Mộng Vũ xả ra một nụ cười xinh đẹp.

-”Hảo, Triệt ca ca”

Hiên Viên Triệt từ trong không gian giới chỉ mang ra một cái túi vô cùng lớn.

Vân Mộng Vũ hân hoan bước lại gần, khi nàng mở ra, gương mặt nàng lập tức xanh mét

-”Ahhhhhhhhhh” Vân Mộng Vũ thất thanh ngã xuống đất không ngừng thụt lùi về sau.

-”Mang.. mang nó đi đi ..” Vân Mộng Vũ giọng mang run rẩy.

-”Nàng vui không? Nơi này có đầu của Phụ vương Mẫu hậu, cùng hơn ba trăm con dân Long tộc.. vì sự ích kỷ của nàng mà ngã xuống?”

-”Không... không liên quan đến ta.. là bọn chúng muốn lợi dụng ta làm bia đỡ đạn” Vân Mộng Vũ cắn môi hận ý nói.

-”nếu ngươi không muốn giúp, ngươi có thể lựa chọn từ chối bàng quan, nhưng đằng này ngươi lại đồng ý, để thức tỉnh Thiên Mệnh Lực trong cơ thể ngươi, ta phải dùng Long Mạch của Sâm Lâm rừng rậm. Ngươi biết đó là gì không? Đó là tấm màn chắn bảo vệ Thương Lam vị diện khỏi Ma tộc. Là ngươi, tất cả là ngươi ả nữ nhân độc ác...” Lão đạo sư không biết từ bao giờ xuất hiện gào thét.

-” Không... không phải..” Vân Mộng Vũ thì thào.

-”Vũ nhi, nàng xuống Hoàng Tuyền bồi tội cùng Long tộc đi.” Hiên Viên Triệt ánh mắt vằn lên những tơ máu, rút ra bội kiếm bên hông hướng nàng một chém..

AHHHHHHHHHHHHHHH..

.

.

.

Vân Mộng Vũ la hét, kinh hoảng mở mắt ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh toàn thân. Nước mắt vương đầy mặt.

Nàng co ro thân mình trong chăn.

Chuyện này là gì?

Vì sao nàng lại mơ thấy những thứ đó?

Vì sao giấc mơ đó lại chân thực như vậy?

.

.

-”không phải ta.. không liên quan gì ta cả..” Vân Mộng Vũ thì thào như nói cho ai lại như nói cho bản thân nàng.

-”Vân Mộng Vũ” một giọng nam băng lạnh đột ngột vang lên trong căn phòng.

Vân Mộng Vũ kinh hoảng.

Đây là ...

-”Hạ Dật Phong” Vân Mộng Vũ nương theo ánh sáng đèn ngủ nhìn sang, khi nhìn thấy rõ là ai thì thất thanh la lên.

Hắn, hắn làm sao có thể ở nơi này?

Vân Mộng Vũ hoảng loạn đề phòng nhìn hắn.

-”Ta đến đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền tạ tội cùng Tuyết nhi” Hạ Dật Phong âm thanh mơ hồ như từ cõi chết vọng lại.

-”Muốn giết ta? Chỉ sợ không dễ” Vân Mộng Vũ hồi phục tinh thần cười lạnh.

Danh hiệu Mẫu Đơn nữ vương của nàng cũng không chỉ là danh hiệu. Muốn giết nàng? Nói dễ hơn làm.

Nàng bật dậy, từ trên giường nhún chân làm một cú nhảy hoàn mỹ lên cửa sổ, còn chưa kịp đắc ý, bản năng sát thủ cảm nhận được nguy cơ từ phía sau tập kích, Vân Mộng Vũ liền hướng góc bên phải lăn một vòng.

Không để cho nàng có thời gian thở gấp, một thanh kiếm lạnh lẽo đã kề lên cổ nàng.

Đồng bọn?

Bằng cách nào Hạ Dật Phong có thể mang nhiều người như vậy xé rách không gian và bằng cách nào hắn có thể định vị được vị trí của nàng mà tìm đến?

Cái lạnh thấu xương hàn ý của Hàn Băng kiếm trên tay Ân Lục Duẫn khiến Vân Mộng Vũ rùng mình.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử vong cách nàng gần như vậy.

-”Các hạ, chúng ta không thù không oán, hà cớ gì lại giúp một tay cho tên ác bá kia ăn hiếp một tiểu nữ tử là ta? Mai kia bị người phát hiện chẳng phải mặt mũi các hạ sẽ bị mất hết?” Vân Mộng Vũ bắt buộc bản thân tỉnh táo mở miệng ly gián.

-”Hahaha... ta so với hắn còn hận ngươi hơn” Ân Lục Duẫn cười lạnh, gằn từng tiếng.

Vân Mộng Vũ thất kinh. Người này lại là ai?

-”Ngươi đã hại chết nữ nhi của ta, để lại mạng đi” một bóng người nữa xuất hiện trong căn phòng.

-”Nữ nhi của ngươi? Ta không biết? Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?” Vân Mộng Vũ âm thầm sử dụng vi mạch sóng bão truyền âm cho Hách Liên Kỳ cùng Hiên Viên Triệt.

Đó là thiết bị tối tân nhất do Dark chế tạo có khả năng truyền sóng điện não cho người thân khi bị nguy hiểm đến tính mạng. Vân Mộng Vũ âm thầm cảm thấy may mắn vì đã mua thiết bị này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.