Thanh Hoan đi theo tiểu cô nương vào ngôi nhà tranh, đi vào một gian phòng nhỏ, tiểu cô nương ra hiệu cho nàng đi vào trong xem. Thanh Hoan nghe theo, nàng mơ mơ hồ hồ tiến vào, giây tiếp theo, nàng ngay lập tức đưa tay lên che kín miệng mình, sợ mình sẽ la lên thành tiếng.
Người nằm trên giường kia không phải là mình sao?
Có lẽ nhận ra Thanh Hoan không hiểu nên tiểu cô nương rất vui sướng, nói: “Đây chính là thân thể lúc còn sống của tỷ, muội đã mang nó tới chỗ này. Trạng thái bây giờ của tỷ là du hồn nhưng nếu tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện của những oán hồn mà tỷ gặp được, giúp bọn họ cam tâm tình nguyện đi qua cầu Nại Hà thì tỷ sẽ có được cơ hội hồi phục thân thể.”
Thân thể ấy vốn đã chồng chất vết thương, bây giờ lại đang nằm bất động trước mặt nàng. Nàng khẽ khàng rung động hàng mi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng làm theo sự chỉ dẫn của tiểu cô nương mà đi ra khỏi gian phòng ấy. Hai bàn chân vừa bước qua bậc cửa liền trông thấy trước bàn gỗ có một người mặc y phục làm từ ngàn sợi tơ tằm nhưng xiêm y của cô nương kia bây giờ đã không còn nhận ra được màu sắc vốn có của nó nữa rồi. Trên làn da của nàng ấy đầy rẫy những miệng vết thương do đao kiếm chém, tóc dài đen nhánh xốc xếch, khô xơ như rơm rạ. Trên mặt nàng ấy thì chằng chịt những vết sẹo lại còn dính đầy uế vật. Giờ phút này nàng ấy đang đứng trước bàn, đôi mắt mặc dù đã như tro tàn nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa dùng để nấu canh kia.
Thanh Hoan tiến tới hỏi: “Cô nương, cô làm sao vậy?”
Nữ hồn kia chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua, Thanh Hoan lảo đảo hít vào một hơi khí lạnh. Thì ra diện mạo của nàng ấy đã không còn nhận rõ được hình dạng nữa rồi. Uế vật kia chính là máu dính trên khuôn mặt bây giờ đã trở thành huyết nhục mơ hồ không còn nhìn rõ mặt được nữa rồi. Thanh Hoan không biết chuyện gì đã xảy ra nên lập tức quay đầu lại hỏi tiểu cô nương kia nhưng vừa quay đầu đã phát hiện tiểu cô nương kia không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.
Nàng kiềm hãm lại nỗi sợ hãi và hoảng hốt đang dâng lên trong lòng vì từ lúc nữ hồn xuất hiện, những oán hồn trong sông Vong Xuyên lại bắt đầu kêu gào dữ dội. Bọn chúng đã quên mất mình đang đợi ai và cũng quên luôn mình là ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy có hồn ma đi qua cầu là chúng sẽ không ngừng kêu la gào thét chờ mong xem liệu có phải là người mà mình đã chờ đợi trăm ngàn năm qua hay không. Bọn chúng không biết người mình đợi là nam hay nữ, là thân nhân hay là người mình yêu, chờ đợi đã là bản năng của họ, ngoài việc than khóc thì đây chính là bản năng duy nhất.
Một thế giới toàn tiếng quỷ khóc sói gào khiến Thanh Hoan đau cả màng nhĩ nhưng nữ hồn kia lại giống như không hề nghe thấy, nàng ấy vẫn ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa đến mức thất thần. Thanh Hoan nhìn bộ dạng đau khổ của nàng ấy cảm thấy không đành lòng nên kiên nhẫn hỏi:
“Cô nương, cô tại sao lại tới nơi này?”
Nói đến cùng thì nàng là một người mềm lòng, nếu là tiểu cô nương lúc nãy chắc chắn sẽ không thèm hỏi chuyện của một hồn ma vì chuyện đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ là do dung mạo của Thanh Hoan xinh đẹp hay là do giọng nói của nàng quá dịu dàng nên nữ hồn chỉ trầm mặc một chút. Thanh Hoan vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng vốn là một cô gái vô cùng lương thiện và hiền hòa nên đối với nữ hồn có bộ dạng vô cùng thê thảm trước mặt thật sự trong lòng nàng không thể nổi lên sự chán ghét được. Huống hồ so với nữ hồn thì nàng có gì tốt đẹp hơn kia chứ?
“Ta... đến từ Ỷ Hương viện, nơi đó là nơi tiếp xúc giữa triều đình và giang hồ. Ta yêu một người. Chàng đã cứu ta, ta...” Tiếng nói của nữ hồn đứt quãng, nàng dùng đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhưng đục ngầu kia nhìn Thanh Hoan, huyết lệ rơi xuống, từng giọt, từng giọt nói:
“Công tử chàng... không yêu ta, người chàng yêu là một cô nương khác.”
Phải rất lâu sau Thanh Hoan mới nghe xong câu chuyện do nữ hồn kia kể.
Nàng tên là Thất Thất, vốn là con gái của một hộ nông dân bên sông Trường Giang cách Ỷ Hương viện không xa lắm, từ lúc sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, phụ thân nàng lại một lòng muốn có con trai nên bán nàng vào Ỷ Hương viện. Tú bà dạy dỗ nàng đến năm mười hai tuổi thì đem nàng đi bán đấu giá. Tối hôm đó nàng bị một lão viên ngoại giành được, lão già này có sở thích rất kỳ quái, chỉ tính riêng những cô nương trong Ỷ Hương viện không biết có bao nhiêu người đã chết trong tay lão rồi. Thất Thất rơi vào tay lão tất nhiên bị hành hạ không ít nhưng cũng may lúc tánh mạng bị đe dọa lại được người mà người người trong giang hồ tôn sùng - Vô Nhai công tử - trang chủ của Kiếm Lệ sơn trang cứu giúp. Công tử có dung mạo thoát tục như thiên tiên, vì thương xót nàng tuổi còn nhỏ, hai người lại nói chuyện rất hợp ý nên chàng nguyện ý bao nàng làm hồng nhan tri kỷ của riêng mình.
Quân tử quả thật là quân tử, ở chung với nhau tám năm nhưng chàng chưa từng chạm vào nàng dù chỉ một chút. Lúc nàng mười lăm tuổi thì nhan sắc đã đẹp đến kinh người nhưng công tử vẫn không hề động tâm. Một ngày nọ, công tử bảo sau này sẽ không bao giờ đến Ỷ Hương viện nữa vì chàng phải lập gia đình. Chàng sai người đưa ngân phiếu đến cho nàng, giúp nàng chuộc thân, hy vọng nàng thoát khỏi thân phận ti tiện này, tìm được một người phu quân tốt có thể che chở cho nàng cả đời.
Thế nhưng công tử không hề biết giây khắc lúc chàng ra tay cứu giúp một hoa khôi của kỹ viện là nàng thì tâm hồn thiếu nữ mới lớn của nàng đã âm thầm, lén lút mến mộ chàng nhiều năm?
Rõ ràng yêu chàng sâu nặng lại không thể để chàng biết. Vì lúc nàng nhận ra tình cảm của mình là tình yêu nam nữ, nàng đã lên mười lăm còn khi đó trong lòng chàng cũng đã có người con gái khác.
Người kia chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng chàng - đại tiểu thư của Hoa gia. Nữ nhân đó xinh đẹp động lòng người, hoạt bát, yêu kiều lại có cả tính tình dịu dàng mà công tử thích nhất nữa.
Thất Thất một lòng say mê người kia nhưng chưa bao giờ dám nói ra, nàng sợ một khi nói ra công tử sẽ cự tuyệt nàng. Nàng cũng không cưỡng cầu nên đã đem tất cả ngân phiếu trả lại, vô công bất thụ lộc, số tiền này nàng không thể nhận được. Tuy chỉ là một kỹ nữ nhưng trong lòng nàng vẫn còn có mấy phần tự trọng.
Thất Thất đương nhiên biết so với đại tiểu thư Hoa gia quyền quý kia thì nàng không có một chút phần thắng nào. Vị tiểu thư ấy có ba vị ca ca, người nào trên giang hồ cũng có tiếng tăm lừng lẫy, trong nhà thì được phụ mẫu yêu thương, hơn nữa trên giang hồ nàng ta cũng có danh xưng là Khoái Long nữ, công tử đối với nàng ta lại vô cùng sủng ái. Còn nàng chỉ là kẻ bị phụ mẫu vứt bỏ, bán đi làm kỹ nữ chỉ với một lượng bạc, so sánh với một vị đại tiểu thư quả là khác biệt một trời một vực.
Nhưng Thất Thất lại không ngờ việc nàng trả lại ngân phiếu đã bị vị đại tiểu thư kia phát hiện. Nàng không hề biết là người mà công tử thích lại là một nữ nhân có lòng đố kị đến mức như vậy. Trong lúc đang ngủ, nàng bị người ta bắt cóc ngay trên giường, không biết đã bị hành hạ bao lâu, nàng chỉ biết là có rất nhiều nam nhân nhưng lại không biết những người đó là ai. Thất Thất dẫu sao chỉ là một cô nương mảnh mai, yếu ớt làm sao chống lại được những người có võ công cao cường trong chốn giang hồ?
Hiển nhiên thân thể bị phá hoại hoàn toàn, lại bị người ta dùng một lưỡi dao sắc bén phá hủy hết dung mạo. Trước khi chết, nàng nghe được lời nói của vị đại tiểu thư kia, bảo nàng dám mơ mộng đến Vô Nhai ca ca, đáng chết! Sau khi chết, thi thể Thất Thất bị thả chìm vào đáy hồ. Công tử thì lại cho rằng nàng đã chuộc thân nên không còn nhắc đến nữa, trong khi đó thi thể của nàng thì lại lạnh lẽo nằm ở đáy hồ, bị vùi sâu trong đám bùn lầy dưới đáy hồ ngày lại qua ngày, năm này qua năm nọ.
“Ta muốn... có được... tình yêu của công tử.”
Trong mắt của nữ hồn tên Thất Thất không ngừng có huyết lệ rơi xuống.
“Ta muốn... nàng ta... bị báo ứng.”
Lúc bị chìm vào đáy hồ nàng vẫn còn chút hơi thở nhưng lại bị bùn đất dưới đáy hồ tràn vào khoang miệng, nỗi đau đớn khi phải giãy giụa trước khi chết này sao có thể diễn tả bằng lời được.
Thanh Hoan cảm thấy đau lòng trước hoàn cảnh trái ngang của nàng ta, khẽ thở dài một tiếng, đặt tay lên lưng nữ hồn Thất Thất, nói:
“Ta...”
“Cô, có thể giúp ta không?”
Nữ hồn Thất Thất nhìn về phía nàng, rõ ràng là giọng điệu đứt quãng khó nghe, âm lượng cũng không lớn nhưng khi đi cùng với dung mạo huyết nhục mơ hồ kia lại có thể khiến Thanh Hoan nghe ra được sự khát vọng và tha thiết cầu xin trong đó.
“Tâm nguyện của nàng ấy chưa được hoàn thành nên không thể bước qua cầu Nại Hà được.”
Tiếng nói của tiểu cô nương vang lên trong đầu khiến Thanh Hoan vô cùng khiếp sợ.
Tiểu cô nương lại nói: “Tỷ đồng ý với nàng ấy là được rồi.”
Thanh Hoan là một người có tính tình kiên định, một khi nàng đã quyết định ở lại trên cầu thì sẽ không thay đổi. Nàng dịu dàng nói với nữ hồn Thất Thất: “Ta sẽ giúp cô.”
Vừa dứt lời còn chưa kịp nở nụ cười, trước mặt liền tối sầm lại. Chỉ trong chớp mắt nàng liền từ một nơi tối tăm là cầu Nại Hà bị chuyển đến một căn phòng hoa lệ. Trước mặt có một phụ nhân trang điểm lộng lẫy đang vẫy khăn tay hướng về phía nàng chỉ trỏ, Thanh Hoan cẩn thận lắng nghe mới biết là bà ta đang nói đến giá trị của nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương trong phòng, mặc dù là gương đồng mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng của một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi.
Phải một lúc lâu sau Thanh Hoan mới nhận ra mình đang ở nơi nào. Tiếng nói của tiểu cô nương lại lần nữa vang lên trong đầu nàng:
“Tỷ, tỷ phải nhớ rõ là phải hoàn thành tâm nguyện của nữ hồn kia, chỉ cần không làm việc thương thiên hại lý, coi mạng người như cỏ rác, nhiễu loạn thiên đạo thì tỷ làm như thế nào đều được cả. Nếu lần này tỷ không thể làm cho nữ hồn kia đầu thai chuyển thế được thì vị ân nhân kia của tỷ sẽ phải chết!”
Chỉ cần nhắc đến người duy nhất đối xử tốt với mình kia thì trong lòng Thanh Hoan liền dâng lên sự can đảm dù bất kể là bắt nàng làm chuyện gì. Nàng vốn là một cô nương nhút nhát có thể kìm nén sự sợ hãi mà quyết định ở lại cầu Nại Hà thì đã dùng toàn bộ lòng can đảm nên có rồi.