Nữ Chủ Tra Hóa Chi Lộ

Chương 8: Chương 8: Chén canh thứ nhất (7)




Năm Năm trôi qua trong chớp mắt, Thanh Hoan ở Ỷ Hương viện đã tròn mười năm. Trong mười năm này, nàng đã chứng kiến không ít chuyện tình yêu của bọn tỷ muội nhưng những câu chuyện tình yêu này đều có chung một kết thúc đó là bi kịch.

Các nàng có người cùng người bỏ trốn, có người dùng hết tài sản riêng giúp đỡ người ta đi thi lại có kẻ dùng tất cả tài sản của mình để giúp mình chuộc thân muốn làm một cô gái đàng hoàng nhưng mà mặc kệ là ai trong các nàng đều không được mãn nguyện. Nói tới cũng thật là châm chọc, đa số các nàng ai cũng đều trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi thanh lâu nhưng đến cuối cùng dẫu là kẻ có tài hay dô dụng đều trở lại thanh lâu cầu xin ma ma thu nhận.

Thanh Hoan ở nơi này nhìn thấy rất nhiều lần như vậy, lâu dần quan điểm của nàng đối với tình yêu cũng trở nên mỏng manh.

Trong năm năm này tuy nàng treo biển hành nghề nhưng lại bán nghệ mà không bán thân. Tuy người có thể chung chăn gối với nàng chỉ có Quân Vô Nhai nhưng kẻ có thể trông thấy nàng cũng không chỉ có một mình hắn. Giống y như tú bà đã nói nam nhân trên đời này đều không đáng tin cậy cho nên nàng cũng phải vì sinh hoạt sau này của mình mà suy nghĩ chứ?

Quân Vô Nhai căn bản không đáp ứng thế nhưng Thanh hoan làm sao chịu nghe lời của hắn, cố tình tú bà lại còn không đồng ý việc chuộc thân cho Thanh Hoan cho nên trong năm năm này trong đầu Quân Vô Nhai chưa từng dập tắt ý nghĩ muốn đưa Thanh Hoan rời khỏi Ỷ Hương viện.

Ỷ Hương viện có một mỹ nhân có được tuyệt sắc dung mạo lại tài hoa hơn người chỉ bán nghệ chứ không bán thân, đó là một mánh lới làm ăn vô cùng tốt của Ỷ Hương viện.

Trùng hợp là Ỷ Hương viện lại là nơi tiếp xúc của giang hồ và triều đình cho nên tin tức ở nơi này đều truyền đi với tốc độ nhanh nhất. Như vậy còn chưa đủ vì để có được sinh ý tốt nhất tú bà lại còn mua chuộc thuyết thư tiên sinh không ngừng ca ngợi mỹ mạo của Thanh Hoan.

Cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn khách nhân đến Ỷ Hương viện đã đông như trẩy hội, tuy nói là không phải khách nhân nào cũng có thể gặp được Thanh Hoan nhưng đến đây cùng với hoa nương xinh đẹp vui vẻ một chuyến cũng là một chuyện rất tốt.

Kỳ thực Thanh Hoan là cố ý đợi một người. Nữ hồn Thất Thất từng nói nàng ấy chết năm mười bảy tuổi như vậy thì vị đại tiểu thư kia là trong năm nay sẽ biết được quan hệ giữa nàng và Quân Vô Nhai. Năm đó Thất thất và Quân Vô Nhai vẫn là quan hệ trong sạch cũng chưa từng vượt qua giới hạn cho phép vậy mà nàng ta còn nổi trận lôi đình, dùng thủ đoạn bẩn thỉu giết chết Thất Thất rồi quăng xác nàng ấy vào đáy hồ. Huống chi là Thanh Hoan và Quân Vô Nhai đã có vợ chồng chi thực lại còn dám ngang nhiên qua lại mật thiết như vậy. Nếu như là bị nàng ta biết được thì e rằng cũng sẽ không thoát được cái chết đi?

Không sợ nàng ta không ra tay chỉ sợ nàng ta không chịu ra tay.

Cho nên không biết là ai đã truyền ra tin tức, nói là vị trang chủ xưa nay không gần nữ sắc của Lệ Kiếm sơn trang cũng chính là vị thiếu hiệp nổi tiếng trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Vô Nhai công tử lại ở Ỷ Hương viện có một vị hồng nhan tri kỷ diễm danh lan xa chính là hoa khôi đang nổi tiếng Thất Thất.

Tin tức này vừa được truyền ra thì trên giang hồ liền dậy sóng. Bộ dáng thường ngày của Quân Vô Nhai rất là tuấn mỹ, võ công lại cao cường còn là trang chủ của Lệ Kiếm sơn trang cho nên có thể nói hắn là nam thần trong mộng của một đám nữ tử.

Mấy năm nay nam thần trong mắt của họ vẫn luôn cô độc, không có bất kỳ cô nương nào có thể có được hắn, như vậy thì sẽ không có người để bọn họ đố kị. Nhưng mà đột nhiên lại có người nói công tử có quan hệ với một nữ tử thanh lâu, chuyện này không phải khiến cho bọn nữ tử trong giang hồ lòng phẫn nộ dâng cao sao?

Ngắn ngủi trông vòng nửa tháng thì ngày nào cũng có khoảng ba bốn nữ hiệp tìm đến Ỷ Hương viện trả thù, kêu đúng đại danh của Thất Thất. Nếu không phải có tú bà thủ đoạn cao minh thì Thanh Hoan sớm đã bị các nàng chém thành thịt vụn.

Đây là giang hồ chứ không phải là triều đình mà nếu đã là người ở trong giang hồ thì từ trước đến nay cũng sẽ không có đạo lý giết người đền mạng. Bọn họ thấy không vừa mắt sẽ động thủ ngay lập tức, đây vốn là quy tắc của bọn họ. Hơn nữa nếu là giết chết một đại quan thì bọn họ còn sợ còn nếu chỉ giết chết một cái kỹ nữ thấp hèn thì bọn họ không chút nào e ngại.

Cùng Quân Vô Nhai ở chung nhiều năm như vậy cho nên Thanh Hoan cũng nghe không ít chuyện liên quan đến đại tiểu thư tên Nhứ Nhi kia từ miệng của hắn.

Nhứ Nhi cô nương ngây thơ thuần khiết, hoạt bát sáng sủa lại tâm địa thiện lương như thế nào, luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm việc vui như thế nào, Thanh Hoan nghe nhiều đến nổi lỗ tai có thể dài ra cái kén luôn rồi. Quân Vô Nhai cùng nhà họ Hoa vốn là thế giao cho nên hắn luôn xem bốn huynh muội Hoa gia là người thân của mình.

Thanh hoan cảm giác được đối với bốn người kia hắn cực kỳ tin tưởng cho nên trách không được nữ hồn Thất Thất nói, sau khi nghe nàng đã chuộc thân rời đi rồi hắn liền không hề đi tìm kiếm, chuyện đó chắc là do bốn huynh muội này ở trong đó giở trò quỷ rồi.

Quân Vô Nhai quả nhiên người cũng như tên ở bên cạnh hắn ngày tháng cũng trôi qua rất là vui vẻ. Trái tim trong lòng ngực của Thanh Hoan loạn nhịp, thân xác và trái tim của Thất Thất ở bên cạnh hắn xác thực cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng mà đây cũng không phải cảm giác của bản thân nàng.

Nàng chân chính đang đợi huynh muội của Hoa gia xuất hiện, một khi không để huynh muội của Hoa gia gặp phải báo ứng thì xem như không thể hoàn thành tâm nguyện của Thất Thất cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ của nàng. Nếu liền tâm nguyện của con quỷ thứ nhất mà nàng cũng không làm được thì Thanh Hoan cảm thấy mình tồn tại cũng không có tác dụng gì nữa.

Nhưng ngoài dự đoán là không đợi được bốn huynh muội Hoa gia chủ động đến phiền toái nàng thì Quân Vô Nhai đã chủ động dẫn theo Hoa Nhứ Nhi đến Ỷ Hương viện gặp nàng rồi.

Đối với thân phận là nữ tử thanh lâu của nàng, từ trước đến nay Quân Vô Nhai đều không có nửa phần khinh thường. Hắn là chân chính chính nhân quân tử, Thanh hoan kiên trì ở lại Ỷ Hương viện hắn cũng chiều theo nàng nhưng lại bắt nàng phải bảo đảm an toàn của bản thân mình thì hắn mới đồng ý.

Hoa Nhứ Nhi là một cô nương có một đôi mắt rất là to tròn và sáng ngời khi nhìn thấy đôi mắt của nàng ta đầu tiên sẽ cho người ta cảm giác đây là một cô nương xinh đẹp lại dễ dàng thân cận. Nàng ta nhỏ hơn Thanh Hoan rất nhiều năm nay cũng bất quá vừa mới mười bốn tuổi, lễ cập kê còn chưa qua. Tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng động tác và cách cư xử đều rất thành thục. Vì vậy sau khi thấy được Thanh Hoan thì Hoa Nhứ Nhi liền hỏi:

“Vô Nhai ca ca, huynh dẫn muội tới nơi này là vì để gặp Thất Thất tỷ tỷ sao?”

Thanh âm của nàng vừa ngọt ngào lại êm tai, tiếng nói mềm mại tràn đầy cảm giác ngây thơ khiến người ta không nỡ phản bác câu nói của nàng. Quân Vô Nhai nở nụ cười đưa tay xoa xoa đầu nàng ta, trông thấy như thế đôi mắt Thanh Hoan híp lại một cái.

Những năm này ở Ỷ Hương viện nàng học được rất nhiều thứ, đương nhiên nhìn ra được Hoa Nhứ Nhi này là đi thân tình lộ tuyến, một khi mặt nạ của nàng ta không bị xé rách thì Quân Vô Nhai sẽ che chở cho nàng ta cả đời.

Chỉ cần một ngày hắn còn tin tưởng nàng ta thì cho dù khắp thiên hạ đều phản đối, hắn vẫn sẽ bảo vệ cho nàng ta chỉ vì đơn giản là hắn cảm thấy đáng giá.

Một nam tử như thế là không nên bị bề ngoài giả dối này che đậy. Thanh Hoan nhẹ nhàng thở phào một cái nhưng không có lên tiếng vẫn chờ đợi Quân vô Nhai trả lời chỉ là khóe mắt vẫn chú ý đến Hoa Nhứ Nhi, nỗ lực tìm kiếm từ cái ánh mắt hay cái nhăn mày của nàng ta có chút biểu hiện không đúng nào không.

Quân Vô Nhai nói:

“Không sai nhưng mà sau này muội không nên gọi nàng ấy là tỷ tỷ mà phải gọi là tẩu tẩu.”

Cả người Hoa Nhứ Nhi cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng đóng băng lại nhưng nàng ta là một thiếu nữ có phản ứng rất nhanh nhẹn, sau khi nghe được Quân Vô Nhai nói như thế liền tỏ ra ngây thơ hỏi:

“Ý tứ của Vô Nhai ca ca là... muốn cưới Thất Thất tỷ tỷ làm thê tử?”

Bàn tay nàng ta đều bởi vì nổi tức giận to lớn mà vô pháp che giấu trở nên run rẩy, Thanh Hoan nhìn thấy như thế trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào một cái. Thời gian nàng đi theo bên người ân nhân nàng cũng từng trông thấy một số người nhìn bọn họ sắc mặt giống như bình thường, bất kể ngươi hỏi họ cái gì bọn họ đều có thể dùng ánh mắt vô tội nhìn ngươi, hơn nữa là bất luận ngươi nói cái gì thì bọn họ đều không bị dao động hay là chột dạ.

Nhưng mà có một số người có được một chút sức chịu đựng nhưng là ít hơn. Tuy rằng bề ngoài giống như là gió êm sống lặng nhưng chỉ cần ngươi cẩn thận quan sát liền phát hiện tay chân hoặc là một số vị trí trên cơ thể của bọn họ sẽ lộ ra sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.