Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi

Chương 28: Chương 28: tôi Hận Anh(1)




-nhỏ do đau chân nên không thể kiếm nó được,bây giờ thì hay rồi ác quỷ giận rồi-nó đang chơi với bé Vũ cùng với M.Trang thì mẹ nó cũng trở về

-chào phu nhân-người giúp việc

-mama-bé Vũ gọi M.Trang

-bà ngoại kìa-bé Vũ chỉ tay về phía trước

-hử-nó quay sang thì bà ôm chầm lấy nó

-mama nhớ con lắm,con đi dâu giờ mới về-mẹ nó nức nở nói nghẹn lời

-à...ờ có thể bỏ tôi ra đươc không-nó buông lỏng tay nói

-con cho ta ôm một chút thôi-mẹ nó

-nhưng...thôi cũng được-nó

-'phải rất ấm áp'-nó thầm nghĩ

-mama vừa về vào nhà rồi chúng ta nói chuyện-M.Trang

-mama-bé Vũ

-vào nhà nào cháu yêu-mẹ nó ôm bé Vũ nắm tay nó vào nhà

-ta biết con bây giờ không thể nhớ gì-mẹ ngồi trên sofa nhìn nó triều mến

-tôi không sao-nó

-tôi vẫn sống rất tốt-nó nói tiếp

-sao con không dọn về đây sống với ta luôn-mẹ nó nhìn nó buồn bã

-tôi còn gia đình và em gái còn cả trách nhiệm trên vai-nó

-vậy con sẽ bỏ mẹ và chị con sao?-bà nhìn nó

-tôi không biết,tôi mất trí nhớ 2 năm rồi,chắc cũng không thể nhớ lại,nên tôi có thể sẽ sống với em gái-nó

-con bỏ ta 2 năm rồi,con không thương ta sao-mẹ nó mắt ngấn nước nhìn nó

-mama,bà oại khóc-bé Vũ đưa tay quẹt nước mắt bà

-tôi xin lỗi,khi nào nhớ lại tôi sẽ tính tiếp-nó đau lòng khi thấy bà khóc

-cùng lúc đó

-anh hãy cắt đứt thắng xe của cô ta-Hạ Hy

-sao không làm như 2 năm trước,tiểu thư-người áo đen

-không-Hạ Hy

-nhưng chưa chắc gì như thế sẽ làm cô ta chết-người áo đen

-yên tâm-Hạ Hy

-dạ-người áo đen lui đi

-nếu như mày muốn chết đến thế thì tao cho mày chết-Hạ Hy cười

-(lúc M.Trang tìm được nó ở công viên thì đem xe nó về cùng luôn)

-tại nhà nhỏ

-mama,honey chỉ muốn đầu tư làm ăn thêm thôi mà-nhỏ ngồi đối diện bà nói

-nó đầu tư đâu ta cũng mặt kệ nhưng công ty đó thì không được-bà gắt lên

-Why?-nhỏ

-TA KHÔNG MUỐN NÓ RỜI XA TA-bà tức giận quát lên

-tại sao lúc nào mama cũng áp chế chị ,con thực không hiểu-nhỏ sắp khóc nhìn bà

-ta chỉ muốn tốt cho 2 đứa-bà hạ giọng

-2 năm rồi mama lúc nào cũng vậy,lúc nào cũng bắt chị làm theo ý mình-nhỏ bất bình thay nó

-ta xin lỗi-bà

-con không muốn nghe lời xin lỗi con muốn một cái lý do-nhỏ gắt lên

-ta không thể nói-bà

-mama à,người có biết là chị chịu đựng thế nào không-nhỏ nước mắt lăn dài

-đêm nào con cũng nghe chị nói mộng,nhớ về mảng ký ức mơ hồ-nhỏ

-chị từng bảo mama giúp chị tìm gia đình thì người đã làm gì-nhỏ

-có chuyện này con từng muốn hỏi mama lâu lắm rồi-nhỏ kìm nén nước mắt nói

-con muốn biết tại sao mama lại không tìm giúp gia đình chị,với thế lực và địa vị của mama thì không khó-nhỏ

-con muốn một câu trả lời chân thực-nhỏ

-ta biết tất cả chỉ tại ta-bà nghẹn lời khi nghe nhỏ nói tất cả về nó

-con không cần câu nói này,cái con cần là lý do,con biết mama có bí mật về chị-nhỏ cố nén giận

-thưa phu nhân,tiểu thư đang ở nhà Nguyễn Kỳ-bà quản gia

-sao,không thể nhanh như vậy được-bà đứng lên

-mama-nhỏ nheo mắt nhìn bà

-con chuẩn bị hành lý của con và chị con rồi về Anh-bà

-tại sân bay

-4 con người đang kéo hành lý

-nè,chúng ta về thế này không báo cho Ailen sao?-Alex

-yên tâm,như vầy mới gây sock-Davis ôm eo Alex nói

-hai cái người này,đây là nơi công cộng đó-Linda

-nhìn lại mình xem-Alex nhướn lông mày

-à,tui lạnh-Linda cố chữa cháy

-xí-Alex

-thôi cho 2 anh xin-Davis

-chúng ta gọi điện cho Ailen đi-Rybak

-ờ,gọi ra làm tài xế-Linda cười gian tà

-đây điện thoại mới,sim ép lại rồi-Phong chìa cho nó chiếc điện thoại

-cám ơn-nó

-piririririri

-hử-nó

alo

-ek ra sân bay đón bọn tui-Alex

-ai vậy-nó

-trời ơi,cái con này quên tụi tao nhanh thế-Alex hét lên làm nó phải bỏ diện thoại ra xa lỗ tai(mấy người này nói tiếng anh nhé)

-tui,Alex nè-Alex

-à-nó

-còn à nữa hả,ra sân bay đón tui-Alex

-chờ chút-nó

-tôi ra ngoài đón bạn-nó nói vọng vào

-ừm,nhớ về sớm-Phong

-nó leo lên chiếc xe của mình hí hửng lái đi,có ngờ đâu là xe không còn thắng

-nó chạy với tốc độ kinh hoàng,đến đoạn cao đông thì xe không sao thắng được

-sao phanh không được,nè dừng lại đi chứ-nó hốt hoảng bẻ tay lái tùm lum

-tránh ra-nó hét lên

-không phải thế chứ-nó hốt hoảng nhìn đèn đỏ

-xe nó cứ lao với tốc độ chóng mặt đó lại xui gặp phải 2 cô bé đang đi qua

-thôi chết,nó bẻ tay lái qua một bên và xe nó chật bánh đâm vào dãi phân cách sao đó thì lộn mấy vòng

-2 cố bé thì hoảng sợ khóc mếu,còn nó thì khỏi nói

-kính xe nát vụng,ghim vào người nó,chân thì bị kẹt nên máu cứ chảy đầu thì đập mạnh vào vô lăng nó chung thảm

-nó cố bò ra khỏi chiếc xe,trước khi chiếc xe nổ

-nó cố gắng nhảy ra xa và Bùm

-chiếc xe nổ rất may nó ra kịp,nó bất tỉnh tại chỗ

-ò e í e

-cái con này sao còn chưa tới nữa-Linda

-tao thấy khó chịu sao đó mà-Alex

-ừm,thôi mình gọi lại cho nó thử đi-Davis

-alo

-sao mày còn chưa tới nữa-Alex hét toàng lên

-xin lỗi,tôi không phải-y tá

-cô là ai-Linda giựt điện thoại

-tôi là y tá của bệnh viện,chủ nhân điện thoại này đang bị thương nặng,chắc không qua nổi-y tá

-chiếc điện thoại trên tay Linda rơi xuống mặt cắt không còn hột máu

-em sao vậy-Rybak cầm tay Linda

-Ailen....nó ...bị tai nạn xe-Linda cố gắng nói

-không..thể-Alex

-Ailen chạy xe rất giỏi,không thể bị tai nạn dễ như vậy-Davis

-chuyện đó không quan trong,tới bệnh viện đi-Rybak

-4 người chạy đi cùng lúc đó thì nhỏ cùng bà cũng chạy tới bệnh viện

-phòng cấp cứu lạnh lẽo,nó thân toàn là thương tích,máu mất quá nhiều

-5 tiếng ai cũng thấp thỏm,y tá cứ chạy ra chạy vào liên tục

-cuối cùng thì cũng xong

-sao rồi bác sĩ-cả 6 người cùng đồng thanh

-cũng may đến kịp nếu không thì không thể cứu,yên tâm bây giờ thì không sao nữa rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.