Sáng sớm, bầu trời vẫn còn âm u nhưng đằng Đông vẫn thản nhiên hé lộ những tia sáng báo hiệu ngày mới, giống như một đóa hoa kim tuyến khổng lồ nở trên đường chân trời.
Phó Dĩ Mạt nhớ tới ngày hôm qua vẫn còn một số việc chưa làm xong, cho nên vội vàng bật dậy, nhanh chóng khoác áo vào, mở laptop lên.
Khi đi ngang qua phòng khách, một vật xa lạ nằm chình ình ở trên ghế sô pha khiến cô sợ hãi. Nhìn kỹ lại, đó chính là một chú gấu bông, lông trắng muốt, giống như quả hồ lô nằm trên sô pha. Đôi mắt long lanh đen nhánh nhìn chăm chú vào người trước mặt.Gấu bông xinh đẹp, đôi mắt thủy tinh xinh đẹp, nhưng vì sao trông nó lại có vẻ buồn đến vậy?
Cô không khỏi sửng sốt, đứng yên đó một lúc lâu sau mới vươn tay ra vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó. Sau đó, cô cúi xuống gần hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai nhỏ của nó.Suy nghĩ một chút, lần cuối cùng cô nhận được quà đã là chuyện cách đây bao lâu rồi nhỉ?
Cô nhếch cao mi, trong lòng chua xót, lại cười trừ một tiếng.
Cứ như vậy quên đi những bụi tâm cùng những hy vọng xa vời…. Không cần phải miễn cưỡng, không phải là tốt lắm hay sao?
Mở máy tính, MSN hiển thị một tin.
Cô biết đó là ai. Có chút cảm thấy không yên lòng nhưng cô vẫn yên lặng uống một ngụm cà phê sau đó mới kích chuột vào xem.
“ 600623:Hải Nhuận Quốc Tế, 600101:Hải Nhuận phát triển.”
Trừ bỏ hai hàng chữ này, một chút ký tự dư thừa cũng không có.Cô đưa cốc cà phê lên miệng trầm ngâm, tựa lưng vào ghế ngồi.Cuộc sống cứ như vậy, chua xót cũng là một loại tư vị, còn hơn là hai bàn tay trắng.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở bảng biểu báo cáo của công ty ra, bắt đầu làm nốt công việc của mình.
Bất tri bất giác, nắng ban mai rực rỡ đã chiếu thẳng vào người, cô nhìn lại đồng hồ, chuẩn bị kết thúc công việc rồi đi làm. Đột nhiên, máy tính ở phía sau “ Đinh” một tiếng, báo hiệu có tin tức.
“ Chúc mừng!”
Chỉ ngắn gọn có hai chữ, không hề thuyết minh nhiều, giống như việc để cho cô biết hay không cũng không quan trọng.
Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?
Cô nhìn hai chữ kia, ngây người trong chốc lát, mới tắt máy tính.
…..
Đi vào cao ốc, đại sảnh sáng bóng chói mắt, người đi lại đều tinh thần thanh sảng, Phó Dĩ Mạt vẫn như thường lệ đi vào thang máy, định ấn nút thì đã có người nhanh tay ấn thay cô.
“ Đi làm sớm như vậy sao, Phó tiểu thư?”
Cô gật gật đầu, nhìn vào những chữ điện thử màu đỏ cứ lần lượt hiện ra.
……
Đi vào phòng họp, cô không chớp mắt mà đi đến một góc sáng sủa rồi ngồi xuống, nhưng cô cảm nhận những ánh mắt ở phía xa xa kia đang chằm chằm nhìn vào mình.
“ Phó tiểu thư, xin mời lên phía trước!” Giọng nói mềm mại, mê muội khiến người ta khó lòng từ chối.Thi Lan mỉm cười vẫy vẫy tay với Phó Dĩ Mạt, rồi chỉ vào một chỗ ngồi bên cạnh.
Trên vị trí chủ sự, người ngồi bên cạnh Thi Lan đang nhìn qua cô, ánh mắt sáng ngời.
Phó Dĩ Mạt rủ mi, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, bước từng bước đi qua chỗ gần Thi Lan.
Thi Lan thân ái nhiệt tình nắm lấy tay của cô nói: “ Là như vậy, Phó tiểu thư, vốn dĩ muốn thông báo trước cho cô một tiếng, nhưng thời gian gấp quá….!”
Thi Lan hơi ngừng lại, sau đó nhìn qua Tào Dương mới tiếp tục nói: “Chúng tôi vừa mới quyết định, thăng cô lên làm giám đốc bộ phận Đầu tư của Hoa Thần!”
Dĩ Mạt bình tĩnh ngồi xuống, khi yên ổn rồi mới chậm rãi ngước mắt lên.
“ Sẽ rất vất vả, nhưng chúng tôi tin vào năng lực của cô!”Tào Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Phó Dĩ Mạt cũng mỉm cười thản nhiên, nhưng trong lòng có chút dậy sóng.
“ Cảm ơn!”
Cô nói cảm ơn.
Nhưng chính bản thân cô biết mình nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đúng rồi! Người kia tên là gì nhỉ?
Tần Nặc? Tần trong Triều, Nặc trong lời hứa.
Tên rất hay, hơn nữa, đó lại còn là một chàng trai anh tuấn.
Cậu ta nói đúng rồi.