Nụ Cười

Chương 14: Chương 14: Nên khóc hay nên cười?




Đi ra khỏi sòng bạc xa hoa, phục vụ cẩn thận lái xe của bọn họ đến trước cửa, Phó Dĩ Mạt chỉ chú ý nhìn vào đồng hồ. Thật không ngờ, cô đã ở Lăng Thần này được hơn bốn giờ. Cô ngồi vào trong xe, quăng túi xắc tay cùng một chiếc túi giấy ra đằng sau.

Túi giấy đó cũng không nhẹ, bên trong đều là những tờ tiền mới tinh mệnh giá cao nhất, khi Tần Nặc giao chiếc túi này cho cô, vẻ mặt cậu ta rất dương dương tự đắc.

Hóa ra, trong mắt của cậu ta, nơi này đúng là một cái sân chơi!

Phó Dĩ Mạt cảm thấy buồn ngủ, mắt rất đau, thầm nghĩ muốn nhắm mắt lại để ngủ một giấc cho đã. Thức trắng một đêm! Thật không ngờ tình tiết mà cô nghĩ chỉ có trong một bộ phim thần tượng chứ không bao giờ xuất hiện trên một người bình thường như cô lại diễn ra vào hôm nay. Đối với cô mà nói, một đêm kích thích chắc chắn sẽ còn để lại tác dụng phụ.

Tần Nặc thắt dây an toàn, nghiêng người nhìn cô.

Cô ngồi phát ngốc ở một chỗ, sắc mặt đỏ ửng, trong mắt sương mờ mông lung. Cô không phát ra bất cứ tiếng nào, đôi môi nhỏ mềm mại khiến người ta nảy sinh khát vọng.

Vì thế, bàn tay của cậu vươn ra, hơi hơi dùng sức, bắt lấy đôi vai của cô và…

Khoảng cách gần nhau như vậy, cô nghĩ cậu đương nhiên sẽ hôn cô.

Nhưng cậu chỉ giáp lại gần gương mặt của cô, hơi thở thật nhẹ nhàng. Cậu ngửi mùi hương trên người cô, và có vẻ như đang cực kỳ kiên nhẫn đợi chờ cô.

Cô nháy mắt đã chìm trong mê loạn, cảm thấy khát, nhịn không được mà đưa đầu lưỡi ra liếm láp lấy chính môi của mình.

Cô đầu tiên nghe được tiếng hô hấp trầm xuống của cậu. Sau đó, cậu trằn trọc hôn lấy cô. Phút chốc, cả hai chìm đắm trong cơn ý loạn tình mê.

Thân thể bắt đầu nóng lên, giống như thủy triều đen ấm áp, dần dần tràn lên bờ, chôn vùi lý trí, chôn vùi đèn đuốc ở bên ngoài cửa sổ.

Cô có cảm giác kỳ dị, thân thể buồn ngủ, đầu óc cũng buồn ngủ. Vừa rồi chỉ mới uống có ba hay bốn ly rượu thôi mà, thật không ngờ cô lại dễ say đến vậy.

Cậu mạnh mẽ buông cô ra, xoay người, khởi động xe.

Phó Dĩ Mạt ngáp một cái, tựa người vào ghế, nghiêng đầu, biểu tình giống như một đứa trẻ, mê man nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

Đường cao tốc dày đặc một màu đen, những cọc tiêu màu cam thành hàng lần lượt trôi dạt về phía sau.

Thế giới này thật lạnh lẽo.

Rất lạnh.

Tần Nặc nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, vươn một bàn tay đến, cầm lấy tay cô.Tay của cậu ấm áp, kiên định, rất có lực.

Cô nhắm mắt lại, thực im lặng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

…..

Khi tỉnh lại, nắng chiếu rực rỡ.

Tiếng người ồn ào ngoài cửa sổ xe, Phó Dĩ Mạt mở mắt ra, nhìn thấy Tần Nặc đang đứng ngoài xe hút thuốc. Mà trên đỉnh đầu chính là cao ốc ba mươi chín tần của Hoa Thần.

Cô vội vàng nhìn đồng hồ. Trời ạ! Đã là mười một giờ trưa rồi! Sao bỗng nhiên mình ngủ lâu như vậy?

Cảm thấy bức bách, cô gõ gõ đầu mình, nhớ ra hôm nay có buổi họp quan trọng đánh giá đầu tư của quý tới.

Thật sự là không xong rồi!

Cô bước ra ngoài xe, cố gắng bỏ qua chào hỏi, đi nhanh vào đại sảnh.

“ Phó tiểu thư.”

Lễ tân đại sảnh gọi cô, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.

“ Cuộc họp đã bị hủy. Tào tổng nói nếu cô đến thì tới văn phòng của ngài ấy ngay lập tức!”

Phó Dĩ Mạt gật gật đầu, đi vào thang máy.

Mười phút sau, trong văn phòng của Tào Dương.

Anh ôm lấy khuỷu tay, nhìn săm soi vào cô.

“ Chậc chậc, nhìn một cái xem nào? Cô là cô bé lọ lem hay sao? Thế giày thủy tinh và xe ngựa bí ngô đâu rồi?”

Anh đi tới, bắt lấy cánh tay của cô, cúi thân mình xuống nhìn vào mắt cô.

“ Ngày đầu tiên sau khi thăng chức lại đi làm muộn, còn ăn mặc như thế này sao?”

“ Tại sao em lại biến thành bộ dạng này?”

Anh cảm thấy đau lòng, còn cô vẫn chỉ trầm mặc không nói.

“ Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, em tỉnh táo một chút đi! Em luôn luôn không phải là một cô gái ngốc như vậy, đúng không?”

“ Vậy tôi vốn dĩ là như thế nào?”

Cô ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

“ Mỗi ngày tăng ca đến tận mười hai giờ, hết giờ thì về nhà, tỉnh dậy lại tiếp tục làm việc?”

Không bạn bè, không một cuộc hẹn giao thiệp bên ngoài. Trong cuộc sống của cô chỉ có công việc, công việc và công việc.Sinh bệnh cũng một mình, sinh nhật cũng chỉ có một mình.Vô số lần mệt nhọc muốn khóc, chỉ lầm bầm lầu bầu giống như người điên với cái máy tính.

Cô thản nhiên nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói.

“ Đủ! Đủ rồi! Không cần anh phải nói cho tôi biết nên sống như thế nào”

Cô giật phắt tay ra khỏi bàn tay của anh, quay đầu, rời đi một cách kiên định.

Tào Dương ở phía sau nhìn bóng lưng rời đi của cô, một màu đỏ đẹp tươi giống như ngọn lửa đang hừng hực cháy, càng lúc càng xa, qua hai tầng lầu đã không còn nhìn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.