Nữ Đặc Công Dị Năng Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 4: Chương 4: Mua sắm (2)




“ Phốc...Hahahaha....khụ khụ” Và người vừa cười chính là mỗ nhân viên của chúng ta nhưng lại phát hiện ra đây không phải lúc nên cố gắng nhịn xuống. Cô ta thề là cô ta không cố ý cười nha. Tại vì nó buồn cười qúa nên không nhịn được nha...

Bạch Thiên Lượng? Ngàn cân trắng?

Tuyết Tà Băng đơ mặt nhìn vị ngàn cân trước mắt. Ngàn cân trắng? Mặc váy trắng, mặt trát phấn như cương thi... Công nhận giống ngàn cân trắng, quả thật là.....không dám khen tặng.

“ Khụ khụ...” Tuyết Tà Băng ý cười đến miệng nhưng vẫn cố gắng chuyển thành ho khan. Cô thực sự rất muốn cười a, nhưng cô là tiểu thư đài các nha.

Đúng, là tiểu thư đài các. Lần này, phải nhịn.

Nhưng đáng tiếc là cô có thể nhịn được cười nhưng bả vai run run và gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nhịn cười đã bán đứng chủ nhân nó.

( Icy: Con gái, đừng nhịn cười, cẩn thận nghẹn đến chết đấy)

Cuối cùng.....

... ......

... .....

... ....

... ...

......

.....

....

...

..

.

Thì

.

“ Phốc...Hahahahahaha....” Cuối cùng, Tuyết Tà Băng đã nghe lời mẹ ruột của cô mà phụt cười ra.

Bạch Ngàn cân thấy mọi người cười cô ta như vậy thì tức đến phát run. Mở miệng chua ngoa nói:

“ Đồ nhà quê, Bạch gia rất giàu có đấy. Mau lấy cho ta bộ đầm kia.”

“ Vị tiểu thư này, tiểu thư nhà chúng tôi đã lấy trước rồi. Mong tiểu thư hãy chọn cái khác.” Nhân viên sau khi nhịn cười xong, mở miệng cực kì chuyên nghiệp nói.

“ Tiểu thư nhà chúng tôi?” Và cuối cùng thì Bạch Thiên Lượng não phẳng đã nhận ra điều gì đó không ổn.

“ Đúng nha, đây là Tuyết tiểu thư, tam tiểu thư nhà chúng tôi. Vị Bạch tiểu thư này, cô là cái thá gì mà dám sỉ nhục tiểu thư nhà chúng tôi.” Nhân viên cười ôn hòa nói nhưng trong giọng nói lại chứa đầy gai nhọn.

“ Tôi...” Cô ta á khẩu không nói lên lời. Đúng vậy, Bạch gia của cô ta giàu có nhưng có thể so sánh sản nghiệp nằm khắp các quốc gia của Tuyết gia không. Tất nhiên không. Cô ta nói Tuyết tiểu thư là đồ nhà quê vậy cô ta là cái thá gì. Ăn xin sao? Không, thậm chí còn không bằng ăn xin đấy chứ.

“ Thanh toán cho tôi bộ này.” Tuyết Tà Băng lạnh nhạt nói.

“ Vâng thưa tam tiểu thư.” Nhân viên mỉm cười nói. “ Tổng cộng là 567 triệu USD thưa tiểu thư, cái này tôi sẽ trừ vào tài khoản đặc biệt của tiểu thư tại TTTM này. Tiểu thư đi thong thả nha.”

“ Ừ.” Tuyết Tà Băng nói rồi xoay người ra thang máy. Còn Bạch ngàn cân đã chuồn đi từ líc nào rồi.

Đi đến thang máy, cô lên tầng 5 mua pet. Tầng năm đúng là tầng bán thú bông và pet có khác, đâu đâu cũng có pet. Mèo, chó, koala, hổ con, hồ ly, chồn, sóc,... Cô đi loanh quanh khắp tầng năm, khi đến một góc ít người đến, cô bắt gặp một con hồ ly. Con hồ ly này khác với những con khác. Nó có bộ lông màu đen tuyền mà không phải màu trắng. Mắt cũng có màu tím khác với nhứng con hồ ly khác.

Tuyết Tà Băng nhìn nó, nó cũng nhìn lại cô. Cô có thể thấy trong đôi mắt tím đó tràn đầy hy vọng. Con hồ ly mày thực thông minh.

Cô quyết định sẽ mua nó.

“ Tôi muốn con hồ ly này.” Cô quay lại nói với nhân viên.

( Icy: Khụ khụ, nhân viên này đi sau con ta nãy giờ, nhưng ta thấy không quan trọng nên không tả.

Mỗ nhân viên: Mệnh người qua đường là vậy T.T )

“ Tam tiểu thư, con hồ ly này rất hung dữ. Chưa ai có thể chạm vào nó cả.” Nhân viên khó sử nói.

“ Không sao, lại đây nào.” Tuyết Tà Băng ngồi xuống hướng mỗ hồ ly nào đó nói. Và mỗ hồ ly nào đó chạy nhanh vào lòng Tuyết Tà Băng trong ánh mắt kinh ngạc của mỗ nhân viên nào đó.

“ Thưa tiểu thư, con hồ ly này trị giá 1 truệu USD, chúng tôi sẽ tính vào tài khoản đặc biệt của ngài. Mỗ nhân viên lấy lại bình tĩnh nói.

“ Ừ.” Tuyết Tà băng để hồ ly đứng trên vai mình, mỉm cười nói: “ Ta tên Tuyết Tà Băng, từ giờ ngươi sẽ tên là tiểu Ly nhé.

Sau đó cô xuống tầng bốn mua hai vòng đôi có mặt vòng hình hồ ly. Một vòng đeo vào cổ tiểu Ly một cái đeo vào tay trái của cô.

Rồi cô đi xuống tầng một, vừa ra khỏi thang máy đã bị một đám ồn ào hấp dẫn cô

Rồi cô đi xuống tầng một, vừa ra khỏi thang máy đã bị một đám ồn ào hấp dẫn cô. Cô nhanh chóng đi vào nơi phát ra ồn ào.

_________________End________________

[/size]

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

[size=150][b][color=#FF00FF]Chương 3: Mua sắm (1)[/color][/b]

Vào gara xe, cô chọn một chiếc audi r8 màu lam rồi đi thẳng đến TTTM Băng Tâm.

Vào gara xe, cô chọn một chiếc audi r8 màu lam rồi đi thẳng đến TTTM Băng Tâm

Trung tâm thương mại Băng Tâm là TTTM của Tuyết gia ở nước M. TTTM Băng Tâm gồm có 6 tầng. Tầng 1 là nhà ăn, tầng 2 bán nội thất, tầng 3 bán đồ hàng hiệu cho các quý tộc, tầng 4 bán trang sức bằng đá quý, kim cương các loại. Tầng 5 bàn thú nhồi bông và pet, tầng 6 là khu vui chơi giải trí.

Tuyết Tà Băng đi một mạch lên thẳng tầng hai mua nội thất. Cô chọn một chiếc giường Kingsize màu tím nhạt hợp với màu tường có hoa văn mạn châu sa tím đậm. Một tủ quần áo màu kem, một bộ sofa tím nhạt cùng một tấm thảm nhung tím đậm rộng bằng diện tích phòng cô. Cùng một kệ sách màu kem.

Sau khi càn quét một đống đồ đắt tiền, cô đi ra tính tiền.

“ Tính tiền.” Câu nói của cô đã đánh thức mỗ mĩ sắc nữ nào đó đang ngẩn người nhìn cô.

“ Ờ ờm, tổng cộng là 5 trăm triệu USD thưa tiểu thư.” Mỗ sắc nữ nào đó lấy lại tinh thần, cười chuyên nghiệp nói.

“ Ừm.” Tuyết Tà Băng tùy tiện nói rồi lấy ra cái thẻ đặc biệt từ trong túi sách ra rồi đưa cho nhân viên thanh toán.

Nhân viên chấn kinh nhìn cái thẻ, lắp bắp nói: “ T...tam.. t..tiểu t...thư”

“Thanh toán.” Cô nhíu mày, mất kiên nhẫn nói.

“ Vâng. Đồ sẽ được đưa tới BT Tuyết gia lúc 5h chiều nay thưa tam tiểu thư.”

“ Ừm.” Tuyết Tà Băng hài lòng gật đầu. Rồi đến thang máy lên tầng ba.

Ở dưới tầng hai, mỗ nhân viên giờ mới hoàn hồn. Nhanh chóng bấm số gọi hết cho quản lý và nhân viên thanh toán các tầng. “ Mọi người mọi người, tin hot. Tam tiểu thư đến đây rồi. Tóc bạch kim, mắt hồng ngọc, áo hở vai màu trắng viền cam, quần đùi cam. Nhớ đấy. À, tam tiểu thư đang lên tầng ba.”

Và tin tức vừa rồi đã làm chấn động toàn bộ nhân viên TTTM Băng Tâm.

Tất nhiên là mỗ nữ chính của chúng ta không hề biết chuyện mình đến đây đã gây ra oanh động cỡ nào. Hiện giờ cô đang chọn quần áo tại tầng ba. Cô đi càn quét đồ mặc bình thường cô đi mua đồ dạ hội.

Cô gặp một bộ đồ rất vừa ý. Bộ váy cúp ngực màu tím đậm, phía sau xếp ly dài quét đất, phía trước dài ngang đùi. Ở eo thắt nơ bướm màu tím nhạt đính kim cương đen càng làm tăng vẻ đẹp huyền bí của bộ đầm. Bên ngoài khoác áo nhung màu tím, mặc vào không làm cho người mặc cảm thấy nóng mà lại càng thoải mái dễ chịu.

“ Lấy cho tôi bộ này.” Tuyết Tà Băng nói. Đúng lúc đó, đằng sau lại phát ra một tiếng chanh chua đanh đá.

“ Tôi lấy bộ đó.” Chủ nhân của giọng nói 'cực phẩm' này cũng là một người vô cùng 'cực phẩm'. Người vừa lùn vừa béo, mặt thì trát cả cân phấn son chứ chẳng ít. Nhìn cái mặt phấn này, cô có cảm giác như mỗi lần nói chuyện thì từng mảng phấn sẽ rơi xuống. Thật làm cho người ta mao cốt tủng thiên mà, thật kinh khủng.

“ Thưa vị tiểu thư này, bộ đồ này đã có người mua rồi.” Nhân viên điềm đạm trả lời.

“ Hừ, ai là người mua cái này.” 'Cực phẩm' trả lời.

“ Là tôi.” Tuyết Tà Băng nói

Cô ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này. Đáng ghét, đồ nhà quê này sao có thể đẹp như vậy chứ. Cô ta ghen ghét nói. “ Tôi mua lại bộ này với giá gấp đôi.”

“ Trước đó vị tiểu thư này có thể nói cho tôi biết cô là ngàn cân nhà ai được không.” Tuyết Tà Băng lạnh nhạt châm chọc.

Cô ta nghe lời châm chọc của cô mà tức điên nhưng vẫn hếch mũi lên trời nói. “ Hừ, nghe cho kỹ đây. Bản tiểu thư là thiên kim nhà họ Bạch. Tên gọi Bạch Thiên Lượng.”

“ Phốc...Hahahaha...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.