Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 154: Chương 154




Edit by Ngọc

Beta: Thùy Linh

Liễu Nhất Chu căn bản không để ý tới cô ta, từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm màn hình.

Nói đúng ra, tầm mắt của anh ta từ đầu tới đuôi đều không hề rời khỏi khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa trên màn hình.

"Từ những lần đầu tư cổ phiếu ngắn hạn của Diệp tiểu thư, cho thấy rằng, cô rất am hiểu về cổ phiếu, vì sao trước đó cô không tham gia vào ngành này, bây giờ vì sao mà đột nhiên dấn thân vào?" Lúc này MC dẫn chương trình hỏi đến vấn đề này.

Nghe vậy, Diệp Thiều Hoa nói, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trước đó mẹ tôi nói chơi cổ phiếu chính là đánh bạc, cho nên tôi đều không hề quan tâm đến ngành nghề này, nhưng đến lúc bước vào cùng đường mạt lộ này, bất kể là việc gì tôi cũng đều muốn thử một lần, thật không nghĩ tới tôi còn rất có thiên phú ở mảng này."

Một câu cuối cùng, cô nói có chút tự giễu.

Thời điểm nghe thấy câu này, cả người Liễu Nhất Chu có chút run rẩy.

Hắn đã sớm điều tra qua tư liệu của Y, bắt đầu từ một tháng trước, Y đầu tư cổ phiếu, chính anh ta là người cho Diệp Thiều Hoa 20 vạn, nói những lời quá đáng với cô.

Thời điểm đó, cô đang ở mức đường cùng mạt lộ, chính anh ta ở lúc cô khó khăn nhất, hung hăng tổn thương cô.

Khó trách...

Khó trách cô có thể trả lại anh ta 20 vạn nhanh như vậy, khó trách lúc cô nhìn thấy Triệu Di Quân, sắc mặt không có gì thay đổi, hóa ra ngay từ lúc anh ta mở miệng nói ra những câu kia, cô đại khái cũng tuyệt vọng rồi.

Sau khi Liễu Nhất Chu xem xong livestream thì trực tiếp lái xe rời khỏi nơi này, thậm chí không thèm để ý đến việc Triệu Di Quân giữ mình lại.

Sau khi anh ta rời đi, Dịch Nhàn vẫn chưa kịp phản ứng: "Di Quân, người tên Y này rốt cuộc là ai? Vì sao khi nhắc đến người này, ai cũng giống như bị điên thế?"

Triệu Di Quân cử động miệng, nhưng không thể nặn ra nổi một nụ cười, cuối cùng nói: " Xin lỗi, Dịch Nhàn, mình cần phải về nhà một chuyến, mình đi trước."

Dịch Nhàn cũng bị sự việc xảy ra đột ngột này làm cho kinh ngạc rồi, cho nên cũng không diễn xuất giữ Triệu Di Quân lại, chỉ đem theo cõi lòng đầy tâm sự đi tìm Úc Triết Hàm

**

Liễu Nhất Chu lái xe đi trên đường lớn, anh ta muốn đi tìm Diệp Thiều Hoa, nhưng lúc này căn bản không biết phải đi nơi nào để tìm cô, anh ta chỉ biết cô học ở đại học S, ngoại trừ điều này ra anh ta không biết thêm bất kỳ thông tin nào.

Đành phải dừng xe ở cổng trường đại học S.

Anh ta đứng đợi rất lâu, trong lúc đó trợ lý có gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại giục anh ta trở về xử lý công việc nhưng tất cả đều bị Liễu Nhất Chu chối từ.

Tận tới bảy giờ tới anh ta mới nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiều Hoa.

Nhưng mà cô lại không đứng một mình, bên cạnh cô còn có một bóng người màu đen, vóc dáng cao lớn, đưa mắt nhìn sang sẽ thấy, cô gái thanh lãnh như ngọc, người đàn ông khuôn mặt như vẽ, hai người đều không hẹn mà cùng mặc áo sơ mi trắng, giống như hai cây thạch trúc bay tán loạn.

Hai người đứng ở trong đám đông, tựa như con hạc lạc trong bầy gà, không chỉ có Liễu Nhất Chu, ánh mắt những người xung quanh như đều bị bọn họ hấp dẫn.

Liễu Nhất Chu vốn đang hút thuốc, lúc nhìn rõ được người đi bên cạnh Diệp Thiều Hoa, anh ta suýt chút nữa sặc thuốc.

Người kia anh ta có biết, nói đúng ra là anh ta đã được gặp qua một lần ở xa xa.

Đây là một đại ma vương mà gần như không ai trong giới dám trêu chọc, một đời của hắn giống như một truyền kỳ, quyết đoán và mãnh liệt, lần này tới lần khác người lại thanh nhã như sen, số lượng thiên kim tiểu thư trong vòng ái mộ hắn thật sự không ít, nhưng chưa có một ai thành công lọt vào mắt hắn cả.

Liễu Nhất Chu từng nghe người ta trêu chọc trên bàn cơm rằng, không biết người thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Nhưng, Liễu Nhất Chu dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng, người này lại có thể quen biết với Diệp Thiều Hoa, rõ ràng hai người không giao lưu nhiều, nhưng anh ta lại cảm nhận được, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hai người đều vô cùng ăn ý, không ai có thể chen chân vào.

Hôm qua lúc tập đoàn Phong Hoa chia sẻ Weibo của Diệp Thiều Hoa, Liễu Nhất Chu còn tưởng rằng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy một màn thế này....

Liễu Nhất Chu nhìn hai người bọn họ, điếu thuốc đã cháy tới đầu ngón tay nhưng anh ta lại không để ý, cho đến khi Diệp Thiều Hoa biến mất hoàn toàn ở trong tầm mắt, anh ta mới hồi phục lại tinh thần, chỉ là lúc này, anh ta lại không đuổi theo cô nữa.

Diệp Thiều Hoa còn chưa trở về ký túc xá, người của bệnh viện đã gọi điện thoại đến: "Xin chào, Diệp tiểu thư. Cô có phải là người nhà của bệnh nhân Diệp Đông Hương không?"

"Phải, có chuyện gì vậy?" Bước chân Diệp Thiều Hoa khựng lại.

Bác sĩ bên kia tóm tắt mọi chuyện vô cùng đơn giản: "Bà Diệp nháo lên muốn xuất viện, vết thương của bà hiện tại chưa khỏi, còn cần phải trải qua vài bước trị liệu khác, không thích hợp xuất viện."

"Tôi biết rồi" Diệp Thiều Hoa hít sâu một hơi: "Cảm ơn, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."

Cô đổi hướng, không trở về ký túc xá nữa, mà là đến bệnh viện.

Hiện tại đang là buổi tối, hành lang bệnh viện rất ít người, chỉ có một vài người nhà bệnh nhân đang rót nước ở máy hoặc là vừa đi mua cơm về.

Thời điểm Diệp Thiều Hoa mở cửa phòng bệnh của mẹ Diệp ra, trước mắt là cảnh tượng vài bác sĩ và y tá đang khuyên bà.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Diệp Thiều Hoa nhíu mày, chú ý đến mấy món đồ mẹ Diệp đã thu lại để trên giường bệnh.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, mẹ Diệp kịp thời phản ứng, bà có chút hoảng nhìn Diệp Thiều Hoa: "Thiều Hoa, mau lên, con thu thập đồ đạc một chút, chúng ta phải rời khỏi Kinh Thành trong tối nay."

"Rời khỏi Kinh Thành trong tối nay? Diệp Thiều Hoa híp mắt nhìn bà: "Vì sao vậy mẹ?

"Chúng ta đấu không lại những người kia, đấu không lại...." Mẹ Diệp không giải thích, bà Diệp lắc đầu, nói: "Thiều Hoa, thừa dịp bây giờ, chúng ta mau rời đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu."

Mẹ Diệp tin rằng, nếu giờ bà không rời khỏi Kinh Thành, đám người của Triệu gia nhất định sẽ động tay với hai mẹ con họ.

Giống như lúc Triệu Yến còn sống, có súng cũng không cứu được.

Bà nhất định không muốn, nhất định không muốn Diệp Thiều Hoa đi theo con đường của ông ấy.

"Đấu không lại ai? Mẹ, mẹ chưa xem tin tức sao?" Diệp Thiều Hoa giơ tay giữ lại mẹ Diệp đang kích động.

Sau khi nói xong câu này, cảm xúc của mẹ Diệp mới ổn định đôi chút.

Bên này, bác sĩ chuyên khoa của mẹ Diệp nhìn thấy toàn bộ, kinh ngạc nhìn bàn tay đè lại mẹ Diệp của Diệp Thiều Hoa, đây chính là vị trí huyệt vị có thể giúp người khác trấn định lại.

Trùng hợp ư?

Diệp Thiều Hoa nói lời xin lỗi với bác sĩ, sau đó tiễn bọn họ rời đi, cô cần không gian nghiêm túc nói chuyện với mẹ Diệp, mẹ Diệp giống như vẫn còn bí mật chưa nói cho cô biết.

"Hiện tại mẹ nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi đảm bảo tất cả mọi người đã rời đi, Diệp Thiều Hoa mới lên tiếng.

Giọng nói của cô như mang theo sức mạnh khiến cho người ta an tâm, mẹ Diệp chậm rãi tỉnh táo lại: "Chuyện này..."

Nhìn thấy Quý Vân Trầm vẫn đứng ở bên cạnh Diệp Thiều Hoa, trên mặt bà hiện rõ vẻ sửng sốt.

Diệp Thiều Hoa liếc nhìn hắn một cái, "Không cần phải để ý đến hắn, mẹ, mẹ nói cho con biết trước."

Mẹ Diệp giật mình, bắt đầu vào việc chính, đôi mắt đục ngầu tràn đầy sự nghiêm túc.

"Thiều Hoa, con nghe mẹ nói. Lập tức rời khỏi Kinh Thành, chúng ta đi đến nội thành thành phố M, dù sao về quê nhà cũng tốt, tóm lại không thể ở lại Kinh Thành được nữa. Bằng không thì, đám người của Triệu gia, con đấu không lại họ đâu."

"Triệu gia?" Diệp Thiều Hoa nhíu mày.

"Đúng vậy, chính là Triệu gia nổi tiếng ở Kinh Thành." Mẹ Diệp hít sâu một hơi, bà cầm lấy túi đồ mà mình đã thu dọn xong, nói."

"Chuyện này mẹ sẽ từ từ nói cho con biết sau, con còn nhỏ, những người kia chỉ 1 ngón tay cũng có thể bóp chết hai mẹ con chúng ta. Thiều Hoa, thừa dịp bây giờ bọn họ chưa ra tay, chúng ta mau chóng rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.