Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 188: Chương 188: Chương 240




Edit: Ngọc

Đương nhiên sẽ ly hôn.

Diệp Vân nhớ đến Diệp Quốc Phú sủng ái Diệp Thiều Hoa vô điều kiện, trong lòng giật mình, lập tức khuyên nhủ bà nội Diệp.

Sau đó nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, hơi híp mắt lại.

Cô ta cảm thấy... Hôm nay Diệp Thiều Hoa có cái gì đó rất không bình thường.

Đối phương không phải không muốn trở về nhà sao? Không phải không muốn nói chuyện với Diệp Quốc Khánh sao?

Diệp Thiều Hoa không để ý tới bọn họ, chỉ cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, là thanh mai trúc mã của nguyên chủ - Mạnh Trạch gửi tin nhắn đến ——

[ Ngày mai có thời gian không? Chúng ta hẹn nói chuyện đi. ]

Diệp Thiều Hoa híp mắt, trả lời một từ

[ Ờ. ]

**

Tối hôm đó, Diệp Quốc Phú bận bịu với đống văn bản tài liệu ở công ty không trở về, quản gia gọi điện thoại cho hắn nói Diệp Thiều Hoa trở về, hắn liền kêu thư ký trở về một chuyến.

Nói với Diệp Thiều Hoa, hôm sau đến gặp hắn.

Vừa phản pháo lại Dương Cầm xong, Diệp Thiều Hoa mang theo tâm trạng sảng khoái đến công ty.

Trong công ty, Diệp Quốc Phú đang xử lý văn bản tài liệu, bởi vì ở trong phòng làm việc một đêm, tinh thần hắn không tốt lắm.

"Nhìn thành tích của con." Diệp Quốc Phú không ngẩn đầu, trực tiếp ném tờ giấy thành tích cho cô: "Diệp Thiều Hoa, con giỏi, giám nộp bài kiểm tra giấy trắng rồi đi đua xe, còn đứng đầu toàn trường từ dưới lên, con như thế nó xứng đáng gọi ta là ba không hả?"

câu khi đưa xong, hắn mới ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, sững sờ, "Đầu con bị làm sao vậy?"

"Hôm trước đi đua xe bị bắt tới đồn công an, ở đồn công an một đêm, hôm qua trời xế chiều mới về nhà." Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng.

"Cái gì? Sao con không gọi điện thoại cho cha!" Diệp Quốc Phú lập tức đứng lên, "Một mình con ở đồn công an một đêm?"

"Thật sự, đồn công an rất tối, không có một ai, chỉ có duy nhất nam cảnh sát trực ở bên ngoài, con chờ ba, nhưng ba không tới." Diệp Thiều Hoa mím môi, cô nhìn Diệp Quốc Phú: "Thư Ký nó ba đang mở họp, không có thời gian. Sau đó, xế chiều ngày thứ hai, Diệp Vân đến đón con, con không ngờ cổ đông Diệp thị rảnh rỗi như thế, thư ký lấy cớ vụng về.

Diệp Quốc Phú nghe vậy, lông mày nhíu lại thật sâu.

Nhưng hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, cũng có chút kỳ quái.

Năm trước, kể từ lúc hắn kết hôn với Dương Cầm, con gái hán chưa bao giờ nói chuyện với hắn một cách bình thường như vậy.

Hắn đau lòng khi biết được con gái của mình ở sở cảnh sát 1 đêm, mày nhíu lại "Nói năng bậy bạ, ba sao lại không đi đón con? Mà vừa lúc, cha cũng nên thay một thư ký."

Diệp Thiều Hoa nhìn hắn, không nói gì.

Nếu như hôm nay con gái không tới tìm hắn.

Hắn sợ là đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Thư ký, nên đổi rồi.

Nói đến đây, hắn nhìn thẳng cô, "Thiều Hoa, con cũng không còn nhỏ nữa, còn tiếp tục học ba cách quản lý công ty nhé."

"Được." Diệp Thiều Hoa gật đầu.

Diệp Quốc Phú lại ngây ngẩn cả người, "Con nói cái gì?"

"Con nói, được, " Diệp Thiều Hoa đứng dậy, "Con về trường học trước, bằng không thì chủ nhiệm lớp lại lại phạt con."

Sau lời nói của cô, Diệp Quốc Phú bị choáng váng. Không phản hồi trong vài phút.

Thời điểm nói chuyện hợp tác với nhà họ Mạnh, vẻ mặt hắn vô cùng vui mừng, hớn hở.

Giám đốc Mạnh ngạc nhiên nói: "Anh Diệp, sao hôm nay anh vui thế? Chị Dương sinh rồi à."

Nghe đến Dương Cầm, Diệp Quốc Phú vô ý thức nhíu mày, sau đó lắc đầu, có chút hưng phấn nhỏ nói: "Không phải, là Thiều Hoa, con bé đáp ứng tôi đến công ty học tập rồi."

Nghe được lời Diệp Quốc Phú, giám đốc Mạnh có chút đồng tình nhìn thoáng qua Diệp Quốc Phú.

Sau khi mẹ Diệp Thiều Hoa chết đi liền trở nên cực đoan, không chịu học tập, suốt ngày vào sở cảnh sát.

"Giám đốc Diệp thực sự tạo nghiệt mà, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, " Một đổng sự lắc đầu, "Cũng may Dương phu nhân trong bụng còn có đứa bé, bằng không thì trông cậy vào Thiều Hoa, gia nghiệp nhà họ Diệp sợ là khó giữ được."

Diệp Thiều Hoa trước kia cũng là đứa bé ngoan, người trong vòng tròn nhìn thấy cô đều khích lệ.

Đáng tiếc, 2 năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, thành ra thanh danh cũng dần dần mất hết.

Một đứa trẻ 17, 18 tuổi lại đang trong thời kỳ nổi loạn, nói thay đổi là thay đổi được chắc.

Trốn học đánh nhau ẩu đả đã biến thành chuyện bình thường.

Giám đốc Mạnh thở dài, "Diệp tổng ngày bình thường quá để tính, sủng con gái thành như vậy, nuôi phế thôi. Hiện tại đưa nó vào công ty làm, sợ là Diệp thị lại bị nó nháo tới gió tanh mưa máu."

Diệp Quốc Phú hắn cảm thấy con gái hắn mọi thứ đều tốt, không giám nói nó một câu.

Còn nghĩ cho nó rất nhiều.

Nghĩ đến chính mình lúc trước thèm muốn phú quý như nhà họ Diệp, đem con trai mình giống như trò đùa đính hôn với nhà họ Diệp.

Giám đốc Mạnh càng thêm khó chịu.

Không nên lỗ mãng như vậy, bây giờ muốn giải trừ cũng không có cách nào.

Diệp Quốc Phú sủng Diệp Thiều Hoa như vậy, Diệp Thiều Hoa chết cũng muốn gả cho con trai hắn, con trai hắn đời này giống như chỉ có thể cưới nó.

****

Diệp Thiều Hoa từ thang máy riêng của tổng tài xuống, khí thế bức người.

Cô mới vừa xuống lầu, liền thấy đứng ở đại sảnh là một thân hình thon dài, thẳng tắp.

Thanh mai trúc mã của nguyên chủ - Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch đi thẳng về phía cô, đi đến chỗ người ở sau cô, nói, "Diệp Vân, cô ổn chứ."

Hắn giúp Diệp Vân nhặt tập tài liệu rơi trên mặt đất, trầm giọng hỏi. "Không sao chứ."

Diệp Vân lắc đầu, cô ta cúi đầu không nhìn Mạnh Trạch, "Không có việc gì, Thiều Hoa em ấy ở đàng kia, hai người các anh trò chuyện đi."

Vừa nói, cô ta thong dong cầm văn bản tài liệu rời khỏi đại sảnh.

Mạnh Trạch nhìn cô ta rời đi, sau một lúc lâu thất hồn lạc phách mới chuyển hướng đến Diệp Thiều Hoa.

"Thiều Hoa, nghe nói cậy bị thương, không sao chứ?" Hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, quan tâm hỏi.

Diệp Thiều Hoa lắc đầu.

Mạnh Trạch cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là nói: "Mình đến nói với cậu một chuyện quan trọng, sau khi cậu nghe xong không nên kích động."

Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, gật đầu, "Cứ nói đi."

"Thiều Hoa, thật xin lỗi, đại khái là mình không thể lấy cậu. Hôn ước của hai nhà chúng ta vốn chính là trò đùa cha chú mình lưu lại, hiện tại mình có thích chị cậu. Cô ấy cùng mọi người không giống nhau, không bởi vì thân phận của mình mà thích mình. Dĩ nhiên không phải bởi vì mình thích nhân tài ghét bỏ cậu, từ khi gặp cô ấy mình mới biết được chúng ta xem ra không hợp."

Nói đến đây, Mạnh Trạch hít sâu một hơi, yên lặng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Hôm nay mình tìm cậu, là muốn nói, chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi."

Lúc trước Mạnh Trạch cũng từng thích qua Diệp Thiều Hoa. Đam Mỹ Hay

Dù là tiểu học hay cấp 2, Diệp Thiều Hoa luôn là tiêu điểm của mọi người.

Đáng tiếc vừa lên cấp 3, cô ấy biến thành dạng này.

Thẳng đến khi hắn gặp Diệp Vân, hắn mới biết không thể lừa gạt bản thân mình được, cho nên mới quyết định ngả bài cùng với Diệp Thiều Hoa.

Cô ấy muốn đánh hay mắng cũng không sao.

"Đương nhiên, coi như chúng ta không còn quan hệ này, cha mình cũng vẫn sẽ ủng hộ chú Diệp." Mạnh Trạch cuối cùng nói.

Hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã.

Nếu như Mạnh Trạch vẻn vẹn chỉ bởi vì cái này, nguyên chủ cũng chỉ buồn một thời gian mà thôi.

Nhưng làm cho nguyên chủ sụp đổ là, Mạnh Trạch là vì Diệp Vân mới to gan như vậy mà đứng ở trước mặt cô ấy nói câu nói này.

Nguyên nhân chính là, nửa tháng trước, Diệp Vân vì bị áp lực, đến quán bar uống quá nhiều rượu, Mạnh Trạch đi đón cô ta, cuối cùng hai đứa lên giường với nhau.

Mạnh Trạch vừa kết giao với Diệp Vân, vừa lừa gạt nguyên chủ.

Nhưng vẫn không nói chia tay.

Cho đến cuộc hội nghị diễn ra đêm qua, giám đốc Mạnh được Diệp Quốc Phú ủng hộ lấy được 5% cổ phần, hôm nay hắn mới chịu mở miệng.

Trong nội dung cốt truyện, sau này, Diệp Vân và Mạnh Trạch đến với nhau.

Nguyên chủ đem hai người đó đánh cho một trận, nhưng vì chuyện này mà Diệp Vân tìm được cơ hội mang đến làn sóng loạn nhịp trên mạng, ai cũng biết nguyên chủ là một người phụ nữ cực đoan "Chia tay xong thì cắt cổ tay".

Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa nắm chặt tay, sau đó, chỉnh sửa quần áo.

Sau ba phút.

Diệp Thiều Hoa bước ra khỏi công ty nhà họ Diệp một cách sảng khoái.

Đằng sau, Mạnh Trạch nằm đó, mặt mũi bầm dập.

Mạnh Trạch suy nghĩ rất lâu trước khi đến tìm Diệp Thiều Hoa, tưởng tượng ra vô số phản ứng từ phía người kia, khóc lóc hoặc cầu xin hắn ta, điều duy nhất hắn ta không ngờ tới.

Đối phương hành hung hắn một trận!

"Con trai, con không sao chứ?" Giám đốc Mạnh nhìn thấy con trai mặt mũi bầm dập ở dưới lầu, bị dọa đến tâm can phổi đều sắp lòi ra, "Mấy người còn thất thần làm gì, báo cảnh sát!"

Mạnh Trạch "A" một tiếng, "Không có việc gì, bị Thiều Hoa đánh, đừng báo cảnh sát."

"Thiều Hoa?" Giám đốc Mạnh sững sờ, "Nó không có việc gì đánh con làm gì? Thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên."

"Không phải, con nói với cô ấy, muốn giải trừ hôn ước, " Mặc dù bị đánh rất mất mặt, nhưng Mạnh Trạch vẫn rất vui vẻ, "Cô ấy đáp ứng rồi, nhưng cũng đánh con một trận."

Giám đốc Mạnh đang đau lòng, nghe thấy hai người đã giải trừ quan hệ, hai mắt phát sáng: "Bị đánh vậy cũng có giá trị phết."

Mạnh Trạch cũng chỉ bị thương ngoài da, hai tuần nữa là ổn rồi..

Đơn giản như vậy là có thể giải quyết với Diệp Thiều Hoa, hai cha con có thể không vui vẻ chắc.

**

Bên này, Diệp Thiều Hoa nói muốn đến trường học, nguyên chủ mặc dù nói muốn tiếp nhận công ty, nhưng học tập cũng không thể sa sút, huống chi bây giờ cô học cấp 3.

Diệp Thiều Hoa cũng không mang cặp sách, một mình nhảy xuống xe buýt.

Sách của cô đều ở trong ngăn bàn.

Khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đang học, cửa trường học rộng mở, gác cổng chắc là người quen của Diệp Thiều Hoa, mở một con mắt để cô vào.

Diệp Thiều Hoa vừa đi vào đại lộ của trường.

Nghe thấy một giọng nói.

"Diệp Thiều Hoa —— thật sự là cậu?"

Nghe được giọng nói này, Diệp Thiều Hoa ngước mắt, phía trước có mấy người, trong đó có một cô gái gọi cô.

Cô gái ấy trông cũng không kém hơn cô là mấy, cô ấy mặc một chiếc váy màu sâm panh, gương mặt trang điểm tinh tế, tóc nhuộm màu hạt dẻ và uốn xoăn sóng lớn.

Đi bộ trong khuôn viên này mang một màu sắc trưởng thành rất không phù hợp với không khí của khuôn viên trường.

Chỉ là, ánh mắt của đối phương không che giấu sự châm chọc, Diệp Thiều Hoa biết ngay người này không thân thiện.

Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, ở trong đầu lục soát ký ức về nữ sinh này.

"Mình đang nghĩ,không biết có phải gặp cậu ở đây không, không ngờ là gặp thật." Hứa Mộng Khiết nhìn cô gái mặc bộ đòng phục đầy bụi bẩn, khẽ cười một tiếng.:" Giờ cậu vẫn tốt chứ nhỉ."

Ả nhìn người trước mắt, người mà trước kia cô ả ghen ghét không thôi.

3 năm trước, cô chính là học sinh xuất sắc nhất trong miệng của thầy cô, bao nhiêu phụ huynh đem ra so sánh, bây giờ thì biến thành lưu manh rồi.

"Quý nhân hay quên chuyện, Diệp Thiều Hoa, cậu đã quên chưa? Tôi là bạn học cấp hai của cậu ba năm và cấp ba được nửa năm, đáng tiếc cậu nghỉ học, bằng không thì năm đó trạng nguyên đại học nhất định là cậu." Hứa Mộng Khiết cười tủm tỉm.

Ả nhìn chằm chằm vết thương băng bó ở trên đầu của Diệp Thiều Hoa, quả nhiên lời đồn không sai.

Thiên chi kiêu tử năm đó đã sa ngã rồi, suốt ngày đánh nhau, ẩu đả, trở thành một tên lưu manh, chuẩn bị thi đại học, lại còn đi đánh nhau.

Cấp 3 chứ không phải cấp 2, không chú ý cũng có thể mất kiến thức như chơi, nói gì đến Diệp không thèm để ý suốt 3 năm.

Diệp Thiều Hoa sợ là đời này cũng đừng nghĩ đến việc thi đậu đại học.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Hứa Mộng Khiết cho là mình đâm chọt làm đối phương đau đớn, ý cười trên mặt càng tăng lên, "Ba năm qua rồi, cậu cũng không thèm liên hệ với đám bạn học cũ này, lúc trước mỹ nam theo đuổi cậu giờ cũng hẹn hò với hoa khôi trường rồi. Năm nay nghỉ hè họp lớp, cậu nhất định phải tới, xem như chúc mừng cậu thi đỗ đại học đại, thế nào?"

Hứa Mộng Khiết bị Diệp Thiều Hoa chèn ép quá lâu, lúc trước Diệp Thiều Hoa ở lớp năm trực tiếp nhảy lên lớp 1.

Đứng đầu lớp, dung mạo lại đẹp, trực tiếp thành nữ thần trường học.

Hứa Mộng Khiết thích ai, những người đó đều tỏ tình với Diệp Thiều Hoa.

Vừa lên lớp 10, Diệp Thiều Hoa làm bản thân mình không còn chút giá trị nào, suốt ngày đánh nhau, ẩn đả, thâm chí bị trường học đình chỉ.

Hứa Mộng Khiết biết được chuyện này, ả biết rõ đối phương bị đình chỉ nghỉ học năm sau, là Diệp Quốc Phú quyên góp cho trường học một cái thư viện, hiệu trưởng mới để cho Diệp Thiều Hoa trở về trường học.

Mặc dù nói hiệu trưởng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng Diệp Thiều Hoa một chút cũng không tốt hơn, thậm chí ngày một thậm tệ hơn.

Bạn học nào nghe được cũng không khỏi thổn thức một tiếng.

Hứa Mộng Khiết giễu cợt nhìn cô gái trước mặt, vào học nửa buổi rồi mới trở về, vừa nhìn đã biết lại đi ra ngoài đánh nhau.

Diệp Quốc Phú có thể lấy tiền đập vào, Hứa Mộng Khiết không tin, đối phương còn có thể mua được một ghế đại học cho Diệp Thiều Hoa được.

“Mình ở trường đại học X ở thành phố bên." Hứa Mộng Khiết cười nhìn Diệp Thiều Hoa, "Cậu lưu một phương thức liên lạc cho mình đi, đến lúc đó họp lớp còn gọi cậu??"

Vừa vặn họp lớp để cho mọi người nhìn xem nữ thần trước kia của trường học, bây giờ sa đọa như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.