Giờ khắc này, tà khí gần như muốn nổ tung.
“Ta cầu xin ngươi?” Nhị phu nhân nói một câu, “Ngươi nằm mơ đi, kiếp sau ta cũng sẽ không cầu xin ngươi!”
Nhị phu nhân còn muốn nói điều gì.
Nhưng lại bị kỹ xảo của Diệp Thiều Hoa làm cho sợ, dù mạnh miệng, nhưng cũng không dám lớn tiếng nữa.
Nhưng khi nàng ta quay đầu, nhìn thấy Đại phu nhân mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn Diệp Thiều Hoa, đáy lòng Nhị phu nhân cười lạnh, nếu thật sự cứu sống Bạch Tử Vân, đó mới là gặp quỷ!
“Đại phu nhân, bà có những thuốc này không?” Bởi vì lão Từ nuôi nguyên chủ lớn lên là một người làm nông, nàng ấy biết một chút dược liệu ở thế giới này.
Nói xong cô đọc tên các loại dược liệu lên.
“Những cái này ta có, ” Đại phu nhân còn chưa lên tiếng, Mộ Dung đại sư liền từ trong không gian lấy ra ba cây dược liệu, “Cho ngươi, bất quá hắn không có cách nào hấp thu dược liệu.”
Diệp Thiều Hoa cầm những dược liệu này ngay ở hiện trường làm ra một phần thuốc đơn giản.
Có chút thô ráp, nhưng lại là thuốc duy nhất Bạch Tử Vân có thể hấp thu.
“Ta xem ngươi làm được trò trống gì!” Nhị phu nhân nhìn không được đưa mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, định chờ khi cô đã giở hết các thủ đoạn ra rồi, liền để hộ vệ đem cô bắt vào đại lao, đánh một trăm lần mới biết mối hận trong lòng.
Tất cả mọi người đang nhìn động tác của Diệp Thiều Hoa.
Mộ Dung đại sư lúc đầu cau mày, sau khi Diệp Thiều Hoa cho Bạch Tử Vân uống xong thuốc, sắc mặt hắn chậm rãi trở nên khiếp sợ.
Mà hộ vệ thị nữ có mặt ở đại sảnh, còn cả những người xem náo nhiệt ngoài cửa lớn, nguyên một đám thu hồi lời nói đùa, nghẹn họng trân trối nhìn phương hướng đại sảnh.
Đại phu nhân ngăn khuất trước mặt Nhị phu nhân, Nhị phu nhân không nhìn thấy tình huống bên trong.
Nàng ta trực tiếp đi đến một bên khác nhìn Bạch Tử Vân, lúc đầu muốn nhìn thấy bộ dạng muốn chết không muốn sống của đối phương.
Dù sao Bạch Tử Vân một năm này thời điểm phát bệnh đều có bộ dạng muốn chết.
Thật không nghĩ đến, nàng ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy Bạch Tử Vân lúc đầu đã hôn mê đang mở mắt, cặp kia tối như mực đang nhìn nàng ta, giống như một cái đầm nước sâu.
Đã bao lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng này của đại thiếu gia?
Nhị phu nhân trực tiếp sửng sốt.
Nàng tạ lại có một loại cảm giác bị Tử Thần nhìn chằm chằm.
Mà hộ vẹ lúc đầu muốn tóm lấy Diệp Thiều Hoa lôi đi kém chút bị dọa quỳ xuống.
Sắc mặt Bạch lão gia vốn đen kịt đột nhiên biến đổi, kinh hỉ nói, “Tử Vân, con có cảm thấy khó chịu không? Mộ Dung đại sư, Mộ Dung đại sư, ngươi xem một chút xem Tử Vân có phải tốt thật hay không!”
Mộ Dung đại sư đã lấy ra dược thạch của bản thân.
Cầm tay Bạch Tử Vân để lên trên dược thạch.
Bạch Tử Vân nhìn Diệp Thiều Hoa đang từ từ cất đi những cây kim bạc của mình, sau đó hắn phát ra một tiếng “ừm” không nặng không nhẹ.
Ngón tay trắng nõn thon dài để trên dược thạch.
Nhìn màu sắc dược thạch biến hóa, đầu óc Mộ Dung đại sư ầm ầm rung động.
“Đại sư... Đại sư?” Nhìn thấy Mộ Dung đại sư ngây ra tại chỗ, Bạch lão gia cảm thấy tâm thần bất định, “Con trai ta thế nào?”
Ngốc nửa ngày, Mộ Dung đại sư rốt cục lấy lại tinh thần, “Tốt rồi, đại thiếu gia thể nội tích tụ gân mạch, tất cả đều đã lưu thông, hắn hiện tại mặc dù thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chỉ cần chữa trị khỏi, không tới nửa tháng, sẽ khỏi hẳn!”
Người trên sân trên cơ bản đều không biết thân phận Mộ Dung đại sư, nhưng quyền uy hắn vẫn còn đó
Diệp Thiều Hoa lúc này cuối cùng đã thu hết ngân châm lại, “Cũng không cần nửa tháng, đại thiếu gia nội tình tốt, năm ngày là được rồi, nhưng trong năm ngày này không cần cho hắn dùng đan dược.”
Câu nói này vừa ra, Đại phu nhân vui đến phát khóc, ngón tay run rẩy không biết nên để ở đây.
Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, nàng liên tục gật đầu, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, trong ánh mắt vừa cảm kích vừa tôn kính.
“Bạch thiếu gia tốt lên thật rồi?!” Người đứng bên ngoài nghển cổ, muốn nhìn rõ hơn.
Một số người đứng ở phía sau không nhìn thấy, đều muốn nhảy dựng lên.
Một năm qua Bạch lão gia thử qua vô số biện pháp, ngay cả Luyện Đan Sư cũng thúc thủ vô sách*, người trong thành đều biết dược thạch cũng không thể chữa được bệnh của đại thiếu gia Bạch gia.
(*) Không còn cách nào khác, không thể trốn thoát, bó tay chịu thua.
Thật không nghĩ đến, bây giờ lại được!
“Làm sao có thể? Ngươi sẽ không nhìn lầm chứ?” Mấy người đứng phía sau nhìn không ra chuyện gì, trong lòng nóng nảy.
Người bị thẩm vấn đỏ bừng mặt, “Là thật. Tôi nhìn thấy thiếu gia họ Bạch đã đứng lên được. Cậu ấy bước đi còn nhẹ hơn và nhanh hơn người thường. Ngay cả Mộ Dung đại sư cũng nói, đại thiếu gia nhà học Bạch tốt lên rồi mà?!”
Sau câu này, người trên sân đều sôi sục.
Mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Nhưng cũng không nói ra được lời gì, chỉ khiếp sợ nhìn xem Diệp Thiều Hoa.
Trước đó, những người này đều ghét bỏ người hạ đẳng này, hận không thể cách xa nàng ta mấy trăm mét, mà bây giờ bọn họ căn bản không có cách nghĩ này, chỉ là cũng không tin nàng chỉ là một người hạ đẳng.
Người hạ đẳng sao có thể giỏi thế được!
Nha đầu này đến tột cùng là ai?!
Bạch lão gia lúc này cũng không dám xem thường Diệp Thiều Hoa, chỉ cung kính nói, “Không biết tôn tính đại danh vị tiểu thư này là gì? Bạch gia chúng tôi nhất định sẽ trịnh trọng tạ ơn.”
“Diệp Thiều Hoa.”
Cô lức mắt nhìn Bạch Tử Vân, sau đó thu hồi ánh mắt, trong lòng suy nghĩ không biết có thể để Bạch lão gia cho mình vào dược liệu quý không.
Cô nói tên vài cọng dược liệu, Bạch lão gia không cự tuyệt.
Nhưng hắn nói trong thời gian ngắn chuẩn bị không kịp, để Diệp Thiều Hoa chờ một chút.
Mà Mộ Dung đại sư lại nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, càng nhìn càng kinh hỉ*, “Diệp Thiều Hoa, Diệp tiểu thư đúng không, ngươi đối với Luyện Đan Sư cảm thấy hứng thú không? Làm đệ tử của ta!”
Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn hắn, “Không. ta đến Lưu gia một chuyến, Bạch lão gia, ta chờ một lúc sẽ đến Bạch gia lấy thuốc.”. Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRÙMTR UYỆN.v N --
“Vì sao lại không chứ?” Mộ Dung đại sư trừng mắt, “Ngươi thiên phú như vậy, vì sao không học luyện đan!”
“Có một quản sự nói cho ta biết, ba ngày sau, Luyện Đan Sư Huyền Tông môn sẽ thu đồ đệ, ” Diệp Thiều Hoa kiên nhẫn giải thích một câu, “Ta chuẩn bị chờ bọn hắn đến.”
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiều Hoa, Mộ Dung đại sư lúc đầu lo lắng giờ lại không vội, “Mấy Luyện Đan Sư của Huyền Tông môn sao lợi hại bằng ta được? Ta nói với ngươi nè, Luyện đan sư đứng đầu Huyền Tông môn nhìn thấy ta còn phải quỳ, thế nào, ngươi có muốn học với ta không?”
Diệp Thiều Hoa nghe thế, vẫn chưa trả lời.
Cùng lúc đó, cô nghe được một âm thanh chói tai.
“Bạch Tử Vân tốt rồi, hắn vậy mà tốt rồi! Người hạ đẳng kia thật sự có thể cứu người, mẹ, mẹ nhanh bảo người hạ đẳng kia tới cứu con!”
Đây là giọng nói của Nhị thiếu gia Bạch gia.
Nghe được âm thanh này, người trong đại sảnh trầm mặc đến mức quỷ dị.
Bạch lão gia tử nhìn ánh mắt cực kỳ khát vọng con thứ hai, không khỏi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Diệp tiểu thư, cô xem, nếu như ngươi có thể cứu con trai thứ hai của ta, ta nguyện ý lấy thêm ra mười Linh Thạch trung cấp.”