Quản gia Bạch vừa nói xong câu kia, Lưu Nguyên không thể tin được nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, mắt trợn trừng.
Lưu lão gia nhìn Diệp Thiều Hoa giật mình, mấy phút đồng hồ sau mới hồi phục lại tinh thần, “Luyện... Luyện Đan Sư?”
“Ừ, Luyện Đan Sư, Mộ Dung đại sư còn đang chờ Diệp tiểu thư, chúng tôi đi trước.” Bạch quản gia để người ta đem lễ vật của Bạch Phủ đưa cho Lưu lão gia, rồi mới đi theo sau Diệp Thiều Hoa rời khỏi.
Trên mặt Lưu lão gia hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.
“Thiều Hoa có thể trở thành luyện đan sư!” Lưu Nguyên hết sức kích động nắm lấy cánh tay của tỷ tỷ.
Mà đại tiểu thư Lưu gia nghe được lời của Lưu Nguyên, sắc mặt nàng ta trở nên tồi tệ hơn!
Nàng ta đứng ở sau lưng Lưu lão gia, môi mím chặt, không mở miệng nói chuyện.
“Con trai, con đem giấy khế ước đưa cho nàng rồi?” Thời điểm Lưu lão gia đang cao hứng, chợt nhớ tới điểm này, sự vui mừng trên mặt đột nhiên thu liễm, “Sao vừa rồi con cũng không khuyên giải ta một chút?!”
Lưu Nguyên cũng cực kỳ ủy khuất, “Cha, con đã khuyên nhiều lần, nhưng người đều không nghe con.”
“Ai biết nàng ta không thể trở thành một tiên sư, vậy mà có thể được luyện đan đại sư nhận làm đồ đệ.” Lưu lão gia nhớ tới chuyện này vô cùng hối hận, “Đi đến kho, đem bảo vật mà năm ngoái thuộc hạ cống hiến mang tới đây.”
Bảo vật mà Lưu Lão gia nói là một bình thuốc mà năm ngoái người Lưu gia vô tình luyện được bên ngoài.
Nhìn thấy hai người vì Diệp Thiều Hoa bận rộn như thế, vẻ mặt Lưu đại tiểu thư lập tức vặn vẹo.
“Hai người các ngươi quen biết với Thiều Hoa. ” Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu lão gia cảm thấy lúc này mình đến Bạch gia không thích hợp, nên vẫn để hai tỷ đệ đi tìm Diệp Thiều Hoa thì hơn, “Nếu như có thể bồi dưỡng tình cảm, vậy là chuyện tốt!”
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng Lưu đại tiểu thư vẫn muốn nhìn một chút tình huống cụ thể của Diệp Thiều Hoa.
Nàng ta cùng Lưu Nguyên đến Bạch phủ.
Cửa ra vào Bạch phủ có một đám người vậy xem, hai người bọn họ xem như là người của Lưu phủ, hộ vệ cũng ngăn cản hai người, “Bạch phủ hôm nay không tiếp đãi bất luận vị khách nào, xin mời hai vị tiểu thư, thiếu gia trở về đi.”
Lưu Nguyên vẻ mặt thất vọng.
“Hóa ra người Lưu gia cũng tới.” Một thiếu niên mặc một bộ y phục thêu hoa nhìn hai người, sau đó lắc đầu, “Bây giờ Bạch phủ sẽ không để chúng ta đi vào, ta ở chỗ này chờ hai phút đồng hồ rồi.”
Lưu đại tiểu thư thờ ơ nhìn qua, sau đó thấy được ở cửa chính, Diệp Thiều Hoa đang đứng đó, nàng tựa hồ đang cùng một người trẻ tuổi nói chuyện.
Nhìn thấy thế, nàng ta lập tức nhìn qua hộ vệ canh cổng: “Ta và đệ đệ ta đến tìm Thiều Hoa, nàng ấy mời vừa rời khỏi Lưu gia chúng ta, còn có chút đồ dùng thường xuyên chưa mang đi, chúng ta có thể vào đưa đồ vật cho nàng ấy chứ?”
Nghe được lời nói của Lưu đại tiểu thư, biểu lộ không kiên nhẫn của hai hộ vệ nói với nàng ta lúc nãy dừng lại một chút!
Sau đó trên mặt một lần nữa phủ lên một tầng ý cười, “Hóa ra là bằng hữu của Diệp tiểu thư, mời vào.”
Người Bạch phủ nghe được Lưu đại tiểu thư là bạn của Diệp Thiều Hoa, đối với nàng ta rất nhiệt tình.
“Diệp tiểu thư, bằng hữu ngài tới thăm đây.” Bạch lão gia nghe thấy hộ vệ báo cáo, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, còn rất nhiệt tình cùng Lưu đại tiểu thư nói chuyện.
Bạch gia ở trong thành này địa vị cao cả.
Nhìn thấy Bạch lão gia đã vậy còn quá hòa ái dễ gần nói chuyện với chính mình, Lưu đại tiểu thư thụ sủng nhược kinh.
Diệp Thiều Hoa không nghĩ tới hai người Lưu Nguyên đến Bạch gia, còn mang luyện dược đỉnh đưa cho mình.
Cô hơi híp mắt lại, không nhìn Lưu đại tiểu thư, mà nhìn về phía Lưu Nguyên, “Không cần, thứ này quá trân quý, ta không thể nhận được.”
Thái độ của nàng ấy đối với hai người họ không như trước nữa rồi!
Lưu Nguyên thất thần.
Mà người Bạch gia nhìn thấy rõ ràng hai người kia Diệp Thiều Hoa không quen lắm liền đối xử với hai tỷ đệ kia lãnh đạm hẳn.
Lưu đại tiểu thư nhiều lần muốn nói chuyện với Diệp Thiều Hoa.
Nhưng Diệp Thiều Hoa bị vây trong đám người, nàng ta căn bản không nói nên lời, cuối cùng còn bị Bạch lão gia gọi người mời ra khỏi Bạch phủ.
Lưu Nguyên trong thời gian này đã nghe ngóng được một chút nội dung.
Sắc mặt hắn có chút hoảng hốt, “Tỷ, Thiều Hoa thật sự muốn trở thành luyện đan sư, ta vừa mới nghe người Bạch phủ nói, thầy của nàng, Mộ Dung đại sư là một Luyện Đan Sư vô cùng lợi hại.”
“Còn nữa, tỷ biết không, nàng vừa mới chữa khỏi cho đại thiếu gia Bạch gia, trời ơi! Ngay cả Luyện Đan Sư cường đại cũng trị không hết bệnh, nàng ấy lại chữa khỏi!”
“Vị Mộ Dung đại sư kia nói, Thiều Hoa về sau ít nhất cũng sẽ trở thành Luyện Đan Sư thượng phẩm, có khả năng còn trở thành Luyện Đan Sư Thiên Giai duy nhất ở Thánh Thành!”
“Đó chính là Thánh Thành đấy! Không nói tới Luyện Đan Sư Thiên giai, như Luyện Đan Sư địa giai, thân phận tôn quý đến cỡ nào cơ chứ! Chúng ta vậy mà quen biết được với Luyện Đan Sư Địa giai tương lai, đây quả thực là điều làm cho người ta rất kinh ngạc!”
Câu cảm thán này như nện vào trên người Lưu đại tiểu thư, làm cho nàng hô hấp càng ngày càng trầm nặng.
Hai tỷ đệ này Diệp Thiều Hoa không tiếp tục chú ý nữa.
Cô bái Mộ Dung đại sư làm thầy.
“Ngươi bây giờ còn chưa thực sự trở thành Luyện Đan Sư, còn chưa có tư cách biết rõ tên của ta, chờ ngày nào đó, ngươi trở thành Luyện Đan Sư Huyền giai, ta sẽ đem tên của ta nói cho ngươi.” Mộ Dung đại sư nhìn Diệp Thiều Hoa, càng nhìn càng hưng phấn.
Đại lục, cấp bậc Luyện Đan Sư từ trên xuống dưới chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng*.
(*) Câu này vừa mang nghĩa là các cấp bậc, vừa mang nghĩa đầy đủ: Thời khởi nguyên của trời đất. Khi ấy vũ trụ còn hoang vu, mờ mịt. Mặt trời và mặt trăng thay nhau canh giữ ngày đêm. Khí trời quanh năm hết nóng rồi tới lạnh, mưa gió tuần hoàn, dần dần vạn vật và cây trái được hình thành.
Trong đó mỗi một giai đều chia thành hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.
Nhưng đại đa số Luyện Đan Sư đều ở trung phẩm Hoàng giai.
Nghe được lời nói của Mộ Dung đại sư, Diệp Thiều Hoa sờ cằm một cái, “Được.”
Biểu lộ của cô không có gì thay đổi.
Nhưng mấy người Bạch gia trên mặt cơ hồ không che giấu được sự chấn kinh*.
(*)Chấn Động + Kinh ngạc
Đến Huyền giai mới có tư cách biết rõ tên Mộ Dung đại sư?
Mộ Dung đại sư rốt cuộc là Luyện Đan Sư ở giai nào?