Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 227: Chương 227: Chương 327




Vả lại, Lưu gia hôm trước cũng không phái người đi tới, người trong thôn tự nghĩ ra được tin tức này.

Trước đây, Lưu gia mỗi tháng đều sẽ phái người đến thăm lão Từ.

Trước đó, tình huống Lão Từ cũng không bết bát như vậy.

Người trong thôn đều thỉnh thoảng đến xem lão Từ, giúp hắn thu dọn nhà cửa, nấu cơm, quản lý ngay ngắn rõ ràng.

Vài ngày trước người nhà họ Lưu không tới, người trong thôn liền biết Diệp Thiều Hoa khẳng định không trở thành tiên sư.

Những người lúc trước trợ giúp lão Từ cũng đều không thấy tăm hơi.

Đại nương này là hàng xóm sát vách nhà lão Từ, vẫn còn nợ lão Từ một ân huệ, con trai của nàng là Đại Ngưu lúc ấy bị rắn cắn, cứ nghĩ sẽ phải chết, cũng may lúc ấy lão Từ đã dùng dược thảo chữa khỏi.

Cho nên khi biết rõ Diệp Thiều Hoa không trở thành tiên sư bà vẫn cần cù chăm chỉ chiếu cố lão Từ.

“Lão Từ, ta không có kiên nhẫn đâu.” Thôn trưởng nhìn thấy lão Từ vẫn không nói gì, nụ cười trở nên lạnh lẽo, “Nếu không giao ra, ta sẽ trực tiếp động thủ, đừng làm ta bực.”

Lão Từ đến thôn này vào hai mươi năm trước.

Tiết kiệm đủ tiền thì liền ở lại ngôi làng này, sau đó từ trong miệng sói cứu Diệp Thiều Hoa ra.

Từ đó về sau hắn liền mở một quầy bán thuốc, không lớn, nhưng đủ lo cho hắn và Diệp Thiều Hoa.

Dược liệu hắn trồng ở ruộng đều là dược liệu mà hắn dùng để bán vào trong thành mà giá khá thấp.

Thu nhập cũng không cao.

Nhưng những dược liệu này ở trong thôn lại rất hiếm có, lúc lão Từ còn khỏe mạnh, không ai dám đánh chủ ý lên đám dược liệu kia, về sau Diệp Thiều Hoa được người nhà họ Lưu mang đi, người trong thôn cho dù có dã tâm cũng không dám nói ra.

Nhưng mấy ngày trước đó, bọn họ sai người đi nghe ngóng tin tức trong Hoàng thành.

5 năm Huyền Tông môn tuyển cử một lần, lần này Hoàng thành có 5 người được tuyển chọn, nhưng trong năm người lại không có tên Diệp Thiều Hoa.

Hiện tại người nhà họ Lưu cũng không có phái người đến xem Từ lão đầu, thôn trưởng rốt cục xác định.

Cho nên hắn ta mới dám mang người đến tìm lão Từ muốn khế đất của ông.

“Lão Từ, ngươi đáp ứng thôn trưởng đi!” Nhìn thấy thôn trưởng thật sự muốn động tay, đại nương cắn răng, lo lắng nói, “Ngươi mà xảy ra chuyện gì, Thiều Hoa trở về nhìn thấy sẽ rất đau lòng!”

Lão Từ há miệng, muốn nói điều gì, nghe thấy đại nương nói câu này, cuối cùng không nói nữa.

Sau một lúc lâu, hắn run rẩy đưa tay chỉ vào gầm giường.

Đại nương hít sâu một hơi, giúp hắn lấy ra một cái hòm gỗ từ gầm giường, hỏi vị trí chìa khóa, mở hòm gỗ ra, lấy ra từ bên trong một tờ giấy giao cho thôn trưởng.

“Coi như ngươi thức thời.” Thôn trưởng xem xét khế đất này xong, liền xoay người, muốn rời khỏi.

“Lão Từ! Lão Từ! Mẹ!” Ngay vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Giọng nói này làm cho đại nương và thôn trưởng trong lòng nhảy một cái, liền vội vàng chạy ra ngoài xem xét.

Thôn trưởng cũng hơi nghi hoặc một chút, hắn gấp lại giấy bỏ vào túi cẩn thận, sau đó cùng đại nương đi ra ngoài.

“Đại Ngưu, sao vậy?” Nhìn thấy Đại Ngưu đầu đầy mồ hôi chạy tới, đại nương muốn đưa tay lau mồ hôi cho nàng.

Đại Ngưu không trốn tránh, chỉ hưng phấn nói: “Diệp tỷ tỷ đã trở về rồi! Là xe linh thú đưa tỷ ấy trở về, chúng con thấy trên xe kia có chữ Bạch phủ, là Bạch phủ, người Bạch phủ đưa Diệp tỷ tỷ trở về!”

Thôn trưởng nghe câu trước cũng không thèm để ý.

Nghe câu phía sau, đột nhiên giật mình.

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì, xe linh thú của Bạch phủ đã đến.

Con bạch mã màu trắng tuyết kéo xe, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.

Người trong thôn nhỏ chưa gặp qua loại xe linh thú này bao giờ, cả đám người mồm há hốc nhìn chiếc xe ngựa sang trọng.

“Đại nương.” Diệp Thiều Hoa từ trên xe ngựa nhảy xuống, “Gia gia đâu?”

Đại nương lắp bắp “Đang... Ở bên trong.”

Diệp Thiều Hoa gật gật đầu, trực tiếp đi vào, còn có Mộ Dung đại sư đi vào chung cùng với cô.

Mà Bạch quản gia không đi vào, chỉ nhìn người trong thôn đang đứng vây xem, cười nói: “Diệp tiểu thư là khách quý của Bạch phủ chúng tôi, lão gia chúng tôi nói, từ hôm nay trở đi, người trong thôn đều có thể tự do ra vào Hoàng thành, về sau không cần đến nộp thuế, đường từ thôn đến Hoàng thành, chúng tôi sẽ xây dựng trong thời gian ngắn hạn.”

Người trong thôn gương mặt vốn đang kinh ngạc rất nhanh biến thành hưng phấn, “Đa tạ đại nhân!”

“Không cần, chuyện này cũng là vì thuận tiện cho Diệp tiểu thư.” Bạch quản gia khoát tay, “Về sau lão gia chúng tôi cùng thiếu gia sẽ thường xuyên đến chỗ này, quấy rầy các người rồi.”

Thôn trưởng trong lòng kinh hãi cực độ, đời này hắn còn chưa nói chuyện qua với người có thân phận cao như vậy, âm thanh run rẩy.

Bạch quản gia không cùng bọn họ nhiều lời, gọi người đem lễ vật đưa cho Diệp Thiều Hoa, còn tìm người giúp Diệp Thiều Hoa tu sửa phòng ở.

Người Bạch gia sau khi rời đi một hồi lâu, thôn trưởng mới hồi thần.

“Thôn trưởng... Vừa rồi những người kia thật là khủng khiếp, còn có linh thú...” Người trẻ tuổi đi theo thôn trưởng sắc mặt hơi trắng bệch.

Trên trán thôn trưởng mồ hôi lạnh xuất hiện, hắn cầm khế đất trên tay đã bị mồ hôi thấm ướt: “Ta... Ta vừa mới lấy đi khế đất của lão Từ.”

Những người khác nghe thấy thôn trưởng nói như vậy, sững sờ.

Sau đó vô ý thức cùng thôn trưởng tạo ra một chút khoảng cách.

Diệp Thiều Hoa trở lại trong thôn, cũng không làm lớn việc, người Bạch gia muốn giúp cô kiến tạo một căn phòng xa hoa, bị cô cự tuyệt.

Không có cách nào, Bạch lão gia chỉ có thể để người ta giúp cô tu sửa căn phòng một chút, tăng diện tích nhà lên.

Mặc dù vẫn keo kiệt, nhưng so với trước đó tốt hơn nhiều.

Bạch Tử Vân bảy ngày sau liền gói ghém đồ đạc đến chỗ này, chiếm một căn phòng.

Mà Đại phu nhân cách một tháng cũng đến chỗ này ở vài ngày, mang mấy người hạ nhân đến giúp mấy người họ cải thiện đồ ăn, nàng còn muốn lưu lại mấy thị nữ giúp bọn họ quản lí lại bị Diệp Thiều Hoa cự tuyệt.

Diệp Thiều Hoa ở chung quanh phòng kiến tạo một cái tường vây, trong sân trồng rất nhiều loại dược thảo.

Sau đó liền dốc lòng đi theo Mộ Dung đại sư học tập Luyện Đan Sư.

Ba năm sau.

**

Cách thôn nhỏ không xa.

Một nam nhân áo đỏ cùng nam nhân áo trắng chật vật tránh né hung thú đuổi theo.

“Mục sư huynh, chúng ta nhảy xuống đi!” Nam nhân áo trắng nhìn sườn đồi, mấp máy môi.

Một năm trước, cạnh Hoàng thành xuất hiện một Luyện Đan Sư đáng sợ, nghe nói đã đạt đến Huyền giai, lại là thiếu nữ tuổi không lớn lắm, giới luyện đan đều bị chấn kinh, nhưng cơ hồ không có ai biết rõ thân phận thiếu nữ này.

Mà hôm qua, bên này lại xuất hiện sự chấn động mãnh liệt, luyện thế đan dược Huyền giai thượng phẩm hay thậm chí Địa giai đan dược mới có thể làm xuất hiện chấn động này.

Mục sư huynh đi theo nam nhân áo trắng, cho nên nhận được nhiệm vụ tìm thiếu nữ thần bí kia!

—-

Trời ưi còn nợ mọi người 2c + 1c hôm qua, nay tui tính edit 1 lèo mà nó lạnh quá không muốn ra khỏi chăn. Để sau đi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.