Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 229: Chương 229: Chương 329




Nhìn thấy cử động của Diệp Thiều Hoa.

Phó Tuyết cười nhạo một tiếng, “Thiều Hoa, có phải ngươi không nghe rõ hay không, chỉ có đệ tử tông môn như chúng tôi mới có thể...”

Nàng ta chưa nói hết câu, gương mặt vốn thờ ơ của ông lão, lúc nhìn thấy mộc bài màu vàng bỗng khựng lại.

Ông ta ngồi ngay ngắn, cặp mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, một lát sau, hắn đem mộc bài màu vàng đưa cho Diệp Thiều Hoa, “Số 1 Diệp Thiều Hoa, đi vào đi.”

Ông lão vừa nói xong, không chỉ hai người Phó Tuyết và Nhạc Thanh Ninh, ngay cả Mục Hiên cũng khiếp sợ.

“Số 1? Sao lại là số 1?” Phó Tuyết nhạy cảm phát hiện biểu tình của mình có chút không đúng.

Biểu tình của nàng ta cũng không phải hết sức tốt.

Diệp Thiều Hoa cũng có thiên phú linh hồn sao? Vậy tại sao ba năm trước đây không kiểm tra ra.

Lão nhân thu hồi ánh mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, lại khôi phục thái độ trước đó, căn bản không nhìn Phó Tuyết, chứ nói chi là trả lời vấn đề của nàng ta.

Phó Tuyết nhìn Diệp Thiều Hoa, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Số 1 thì thế nào?

Không biết Diệp Thiều Hoa rốt cuộc ba năm qua đụng phải vận khí tốt gì, nhưng nàng ta – Phó Tuyết ba năm qua một mực ở Huyền Tông môn tu luyện, ở đường của Huyền Tông là nơi có linh khí nhiều nhất.

Chưa kể, Huyền Tông môn mỗi tháng sẽ cho đệ tử đan dược và Linh Thạch.

Diệp Thiều Hoa coi như thật sự có thiên phú, nàng ở bên ngoài ngốc ba năm, không biết bái ai làm thầy, lấy địa vị của Phó Tuyết bây giờ ở Huyền Tông, thân phận đệ tử áo tím, còn có thể không sánh bằng nàng sao?

Ánh mắt Phó Tuyết xẹt qua bộ quần áo bằng vải thô Diệp Thiều Hoa mặc, biểu tình lập tức khá hơn.

“Thiều Hoa, mộc bài kia là ai cho ngươi vậy?” Nghĩ tới đây, Phó Tuyết ôn hòa nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Ngươi tới Huyền Tông môn vì sao không tìm ta chứ?”

Diệp Thiều Hoa trực tiếp tìm một chỗ sát bục thi đấu đứng ở đó.

Vẻ mặt dịu dàng của Phó Tuyết lập tức trở nên vặn vẹo.

“Mục sư huynh, cám ơn ngươi mang theo Thiều Hoa về tông môn, bằng không ta không biết bao lâu mới có thể gặp lại nàng.” Phó Tuyết theo Diệp Thiều Hoa đi về và nhìn phía Mục Hiên nói.

Mục Hiên lúc này cuối cùng cũng nói chuyện với Phó Tuyết.

Hai người trò chuyện rất vui sướng, Diệp Thiều Hoa bị vứt qua một bên.

Nhưng cô không có để ý.

Phó Tuyết nói với Mục Hiên vài câu, đến lúc bắt đầu tranh tài, mới rời khỏi.

“Diệp tiểu thư, tại sao ngươi có thể có mộc bài? Ngươi là đệ tử tông môn sao? Tại sao trên đường tới ngươi không nói với chúng ta?” Nam nhân áo trắng thay Mục Hiên hỏi vấn đề hắn vô cùng hiếu kỳ.

Hai người bọn họ cùng Diệp Thiều Hoa ở chung mấy ngày, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nàng sử dụng huyền khí, trên người nàng cũng không có chấn động của huyền khí.

Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt ngẩng đầu, “Sư phụ cho ta, hơn nữa, các người cũng đâu hỏi đâu.”

Nam nhân áo trắng và Mục Hiên nghĩ sau nửa ngày, mới hiểu được nàng đang trả lời vấn đề của bọn họ.

Hai người bọn họ sống lâu như vậy, chưa bao giờ thấy qua người như vậy.

Mục Hiên lúc này nhịn không được hỏi một câu, sư phụ nàng là ai.

Lần này, Diệp Thiều Hoa không trả lời.

Thấy Diệp Thiều Hoa không muốn nhắc tới chuyện này, Mục Hiên không tiếp tục hỏi, mà đem sự nghi hoặc chôn ở đáy lòng.

Nam nhân áo trắng nhìn Diệp Thiều Hoa, nở nụ cười, “Cho nên ngươi không phải là người bình thường, vậy ta gọi ngươi là gì thì ổn nhỉ, sư muội hay là sư tỷ?”

Bây giờ hai người Mục Hiên đều biết, vì sao Diệp Thiều Hoa nhìn thấy hai người bọn họ là tiên sư lại không kinh ngạc.

Hóa ra cũng là tiên sư.

Nghĩ đến quãng đường ngự kiếm đến Huyền Tông môn, bản thân nói chuyện của Huyền Tông cho cô, nam nhân áo trắng còn có chút xấu hổ.

“Không biết.” Diệp Thiều Hoa nhún vai, “Ta còn chưa nhất định có thể gặp lại sư phụ.”

“Cô cũng vậy à.” Nam nhân áo trắng cũng gật đầu, trong lòng rất xúc động, “Sư phụ của tôi còn nói, nếu lần này tôi không lọt vào top 50 thì sẽ không gặp tôi, cô nghĩ sư phụ của tôi có đáng sợ không? “

Top 50?

Diệp Thiều Hoa nở nụ cười, “Tạm được.”

“Cái gì mà tạm được!” Nam nhân áo trắng bĩu môi, sau đó nhổ nước bọt, ““Môn phái có 20 đệ tử áo đỏ, 50 đệ tử áo tím, đệ tử áo trắng có mấy cái thủ đoạn tầm thường, muốn lọt top năm mươi người đứng đầu quá khó khăn! Diệp tiểu thư, sư phụ cô muốn cô đã top bao nhiêu thì mới gặp được hắn.

Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, không trả lời.

Năm mươi người đứng đầu, vẫn rất êm.

Bởi vì, Mộ Dung đại sư muốn cô cầm được hạng nhất mới đi gặp hắn!

Cho nên, năm mươi người đứng đầu đối với cô mà nói, cô thật không cho rằng đây là yêu cầu rất cao.

“Đúng rồi ” Nam nhân áo trắng nhớ tới cái gì, hắn cười nhìn Diệp Thiều Hoa, “Ngươi cũng là tu luyện giả phải không, vậy ngươi biết bên cạnh Huyền Tông môn có một Luyện Đan Sư thần khí không? Đó cũng là một nữ nhân, theo như đồn đại thì tuổi không lớn lắm, không phải là ngươi chứ?”

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không thật sự cho rằng Diệp Thiều Hoa chính là Luyện Đan Sư thần bí kia.

Dù sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.