Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 241: Chương 241: Chương 341




Đại học KHTN M là một trong những trường đại học tốt nhất ở nước M.

Suốt 2 năm qua, nó nằm top đầu trong danh sách 200 trường Đại học hàng đầu thế giới.

Thi vào đều là những thiên tài hàng đầu thế giới. Không biết có bao nhiêu người muốn vào học tại Đại học KHTN M, nhưng kỳ thi đầu vào khó vô cùng. Mỗi năm, có vô số người bị chặn bên ngoài cổng Đại học KHTN M.

Diệp Như Tuyết mặc dù tự tin và cao ngạo, nhưng cũng biết năng khiếu của mình tốt hơn người thường một chút mà thôi.

Căn bản không có đủ tư cách vào đại học Khoa Học Tự Nhiên M.

Diệp Thiều Hoa sao có thể nhận được mail thông báo của trường?

Diệp Như Tuyết còn muốn nhìn lại, Diệp Thiều Hoa đã tắt giao diện máy tính đi.

Diệp Như Tuyết không thấy rõ, nhưng cả người có chút không yên lòng.

Chắc là không đâu?

Người như Diệp Thiều Hoa... Cấp ba còn chưa học xong, sao có thể vượt qua cuộc thi khảo sát vào được đại học M chứ.

Diệp Như Tuyết cảm thấy mình quá khôi hài, sao có thể đem cô và sinh viên đại học M so với nhau, rõ ràng là người của hai thái cực mà.

Yến thọ 80 tuổi của lão gia tử bắt đầu, Diệp Như Tuyết bị Diệp Duệ gọi xuống dưới.

“Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người biết cháu gái Diệp Thiều Hoa của tôi.” Diệp lão gia nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, nở nụ cười, nhìn sang đám người Diệp Minh, nụ cười nhạt dần.

Nghe nói như thế, sắc mặt đám người Diệp Như Tuyết và Từ Bội Bội thay đổi.

Diệp Như Tuyết nắm chặt tay, ả ta mấp máy môi, bả vai run rẩy.

“Ông!” Mặc dù bị bộ dạng của Diệp Thiều Hoa làm cho kinh ngạc, nhưng nghe được lời nói của ông, hắn nhịn không được mở miệng, “Người bên ngoài đều biết Như Tuyết là chị của cháu, hôm nay ông giới thiệu như vậy, ông đem chị ấy để ở chỗ nào? Ông muốn để người của toàn thành phố cười vào mặt chị sao?”

“Diệp Duệ!” Diệp lão gia nghiêm nghị nhìn về phía Diệp Duệ, “Cháu nên biết rõ chị ruột của cháu là ai!”

Diệp Duệ cười lạnh một tiếng, “Cháu không có người chị như thế, ngay cả cái bằng cấp ba còn không có!”

“Được rồi Duệ Duệ.” Từ Bội Bội ôn hòa nở nụ cười, “Không có việc gì, Thiều Hoa lúc đầu chính là chị gái của con, ông tuyên bố cũng tốt, còn có thể tìm lại trong sạch cho Thiều Hoa.”

Nghe được câu này, Diệp Duệ càng thêm tức giận: “Cho nên muốn hi sinh chị của con vì cô ta? Dựa vào cái gì?”

Hắn nói “Chị của con” đương nhiên không phải chỉ Diệp Thiều Hoa.

Hắn chưa từng kêu Diệp Thiều Hoa là chị.

Nhưng lão gia tử đã quyết định Diệp gia không ai dám phản kháng, cho dù Diệp Duệ tức giận cũng vô dụng.

Diệp lão gia nhìn Diệp Duệ, sắc mặt chìm xuống.

Hắn sau khi về già liền không quản qua chuyện trong nhà, trước kia Diệp Thiều Hoa khi còn bé là hắn nuôi, về phần Diệp Duệ, nó một mực đi theo bảo mẫu, bị đánh một chút là lại đi theo Từ Bội Bội.

Từ Bội Bội đối với nó cũng không tệ, cũng bởi vậy Diệp Duệ đối với Từ Bội Bội giống như đối với mẹ ruột.

Nghĩ tới đây, ông Diệp không nhịn được nhíu mày.

“Thiều Hoa, đỡ ông xuống dưới.” Ông Diệp nói thẳng.

Trong đại sảnh người tới không nhiều, bởi vì hôm nay là đại thọ 80 tuổi của ông Diệp, Diệp Minh không dám mời mấy người bạn loạn thất bát tao* [*bừa bãi, không ra tích sự] kia tới, bạn thân của mình hắn ta cũng chỉ mời mấy người.

Còn lại, tất cả đều là bạn của ông Diệp.

Những người này đều là các nhà lãnh đạo trong quân đội hoặc những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị.

Những người có thể đến bữa tiệc của ông Diệp hôm nay đều không phải là người thường.

Lúc đầu bọn họ cho rằng Diệp Như Tuyết là cháu gái ông Diệp, hơn nữa Diệp Như Tuyết cũng quả thật không tệ, bọn họ cũng nghĩ đến việc giật dây cho con trai mình.

Không ngờ, ông Diệp ném một quả bom cho họ ngay khi ông vừa bước ra.

Diệp Thiều Hoa là cháu gái duy nhất của hắn?

Vậy Diệp Như Tuyết kia là gì?

Ông Diệp tự mình mang theo Diệp Thiều Hoa đi đến gặp khách của mình.

Diệp Duệ và Diệp Như Tuyết đều không có tư cách, thấy vậy hai người đều vô cùng ghen ghét.

Một đám phu nhân tụ tập cùng một chỗ, Từ Bội Bội chủ yếu nhất là nhìn Vân phu nhân và Vân tiên sinh được một đoàn người vây quanh.

Ông Diệp đã dẫn người đi đến bên cạnh Vân phu nhân.

“Tiểu Vân, đây chính là cháu gái của ta.” Diệp gia gia cười chỉ Diệp Thiều Hoa nói.

Một phu nhân lập tức mở miệng: “Lão gia tử, tại sao tôi chưa bao giờ nghe qua còn có một vị là Diệp Thiều Hoa tiểu thư? Xem ra không chênh lệch nhiều với Như Tuyết nhỉ, học ở đại học nào vậy?”

Từ Bội Bội kéo Diệp Như Tuyết tới, nghe vậy nói: “Tôi nhớ được công tử nhà bà học ở đại học B phải không? Vừa vặn học cùng một trường với Như Tuyết nhà chúng tôi.”

“Như Tuyết đương nhiên ưu tú, còn được cử đi đến đại học B.” Phu nhân che môi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, bà ta là bạn tốt của Từ Bội Bội, đương nhiên biết rõ chuyện của Diệp Thiều Hoa: “Đúng rồi, đột nhiên nghĩ ra, năm ngoái còn gặp qua Thiều Hoa? Nhưng lúc đó con bé lại tùy hứng, thôi học khi còn đang học cấp 3, nhưng mà này, cháu thông minh như vậy, sang năm học lại nói không chừng cũng có thể thi cùng trường với Như Tuyết? Đầu năm nay nên đọc thêm nhiều sách hơn, bằng không thì chỉ có thể ở tầng chót của xã hội.”

Câu nói chính là công khai giễu cợt.

Chưa học xong cấp 3 đã thôi học, đúng là làm gia đình xấu hổ.

Vân phu nhân và Vân tiên sinh cũng sững sờ.

Những người khác sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

Bọn họ nhìn Diệp Thiều Hoa, trong lòng ít nhiều có chút khinh thường.

Vốn cho là Diệp Thiều Hoa là cháu gái lão gia tử nhìn trúng, khẳng định không kém Diệp Như Tuyết, bọn họ còn nghe ngóng Diệp Thiều Hoa, muốn giật dây con trai mình.

Bây giờ nghe lời phu nhân này nói, lập tức không có ý nghĩ này nữa.

Diệp lão gia tử sắc mặt rất nhanh trầm xuống, hắn nhìn thoáng qua Từ Bội Bội và cả vị phu nhân kia.

Cũng may lúc này, Vân phu nhân biết xấu hổ, “Đây chính là Thiều Hoa đi, dáng dấp thật là tốt.”

Bà nhiệt tình nắm chặt tay Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa còn chưa giảm cân thành công, trên người còn chút thịt, tay cũng béo mập, rất mềm.

Vân phu nhân nắm vuốt vô cùng dễ chịu, nhịn không được lại bóp mấy lần nữa.

Diệp Thiều Hoa: “...”

Nhìn thấy Vân phu nhân không giống như ghét bỏ Diệp Thiều Hoa, sắc mặt Diệp lão gia tử mới đẹp mắt hơn, “Hóa ra không học xong cấp 3 thì nằm ở tầng chót của xã hội, năm đó ta chưa học xong cấp 1 đã đi bộ đội, chắc tôi ngay cả vị trí tầng chót xã hội cũng không đứng được.”

Diệp lão gia tử vừa nói xong, sắc mặt Từ Bội Bội và phu nhân vừa mới nói chuyện kia, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.