Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa tiếp nhận thuốc, không uống, chỉ bưng đến bên miệng, ngửi một cái.
Mặt mày trực tiếp lạnh xuống.
“Chị học đàn dương cầm lại lúc nào vậy?” Diệp Như Tuyết lần đầu tiên hạ mình nói chuyện với Diệp Thiều Hoa, đem bát bỏ lên bàn.
Diệp Thiều Hoa cũng là bỏ bát lên bàn, sau đó lại cầm bát của ả ta lên.
Nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Diệp Như Tuyết, “Không luyện, thiên phú trời ban”
Sau khi nói xong cũng không nhìn Diệp Như Tuyết.
Cô chỉ nhíu nhíu mày, “Không uống canh nữa, con đang giảm béo.”
“Sao con có thể không uống nữa?” Từ Bội Bội lập tức nói, cũng cảm thấy mình quá kích động, bà ta nói chậm lại, “Thiều Hoa à, canh này không béo, chỉ dùng để điều trị kỳ kinh nguyệt, sẽ không tăng cân.”
“Ồ.” Diệp Thiều Hoa nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, uống canh.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa uống xong, Từ Bội Bội mới thở dài một hơi.
Mà một bên Diệp Như Tuyết thấy Diệp Thiều Hoa không để ý tới mình, cũng một hơi uống cạn canh, tức giận rời khỏi chỗ này, đi lên phòng của mình.
Vân phu nhân chỉ cảm thấy nhà này có chút kỳ quái.
Chờ Vân tiên sinh cùng lão gia tử trò chuyện xong thì hai người được Diệp Minh hộ tống rời đi.
Vân tiên sinh nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa bỗng nhiên nói: “Nha đầu này, có chút ý tứ.”
Nghe thấy Vân tiên sinh bắt đầu khen Diệp Thiều Hoa, Vân phu nhân có chút kỳ quái, “Lúc nãy, ông không phải còn có chút không tình nguyện sao? Sao lại nói vậy?”
Sao bây giờ trong giọng nói còn có ý khích lệ??
“Vừa nãy con bé một tay tiếp nhận chén rượu của Lão gia tử tôi còn làm không được” Vân tiên sinh híp híp mắt, “Còn nữa, Thiều Hoa tặng Lão gia tử bộ chén uống trà kia, bà biết không?”