Editor: Ngọc
Beta: Oanh.
“Anh Diễn, anh sao vậy?” Diệp Như Tuyết cũng đi sang liếc mắt nhìn.
Ả ta quen biết Sở Diễn tương đối lâu, cũng biết hắn là đại thần Mạc Thành Chu trên mạng.
Nhung Sở Diễn ở trên mạng dùng giọng nói giả, ở hiện thực giọng không trầm như trên internet.
Nếu thêm thời gian trên mạng, ả ta và Sở Diễn đã quen biết hơn một năm, bởi hoàn cảnh sinh hoạt lúc nhỏ, Sở Diễn rất bình tĩnh, luôn muốn để cho những người trong giải trí Thiên Hoàng nhìn ra thực lực của hắn.
Bất luận là ở trường học, ở công ty hay là trong sinh hoạt hàng ngày, hắn đều biểu hiện rất xuất sắc và bình tĩnh.
Đây là lần thứ nhất, ả ta nhìn thấy Sở Diễn với một vẻ mặt khác lạ như vậy.
Diệp Như Tuyết muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho Sở Diễn kinh ngạc như vậy.
Nhưng mà không nghĩ đến liếc mắt tới thấy được chữ ký là tên của Diệp Thiều Hoa.
Chữ này rất khác với những gì ả ta tưởng tượng, nét chữ rất sắc nét và mạnh mẽ, Nếu để Diệp Như Tuyết xem thậm chí còn không nghĩ đó là của Diệp Thiều Hoa.
Nhất là khi nhìn thấy phía trên là bản quyền [ Vạn Thần thương khung ], Diệp Như Tuyết cảm thấy thế giới này có chút hoang đường.
“Chuyện này không có khả năng!” Diệp Như Tuyết mặc dù không chú ý đến Diệp Thiều Hoa, nhưng tuyệt đối không tin, quyển sách này là cô viết ra, “Nhất định là giả, Điền tổng, ông không cần thiết đem chuyện này ra để lừa gạt người khác?”
Diệp Như Tuyết cả người lâm vào trạng thái điên cuồng.
Ả ta một chút cũng không muốn thừa nhận, Diệp Thiều Hoa mà mình không để vào mắt lại là Dã Liễu!
Là Dã Liễu đấy!
Điền tổng và Ngô Khải căn bản không để ý tới Diệp Như Tuyết, chỉ thu hồi văn bản tài liệu, bình tĩnh nhìn Sở Diễn gật đầu, sau đó rời đi.
Diệp Như Tuyết còn muốn nói điều gì, Sở Diễn trực tiếp mở miệng, “Được rồi, cô còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao? Bản quyền [ Vạn Thần thương khung ], Người của Điền Thăng nếu không nắm chắc sao lại ký phần hiệp nghị này? Cô nghĩ họ ngu đến thế à?”
Mặc dù Sở Diễn cũng không muốn tin tưởng, nhưng chuyện này sao có thể nói đùa?
Hắn nhớ tới cô gái mập mạp kia ——
Với lại, hiện tại đã không phải mập mạp nữa, nếu như không phải Diệp Như Tuyết nói cô là Diệp Thiều Hoa, hắn căn bản cũng không nhận ra.
Vốn cho rằng hôm nay cô theo dõi mình đến đây, không nghĩ tới cô là Dã Liễu, đến ký kết hợp đồng với giải trí Điền Thăng.
Nếu như hắn sớm biết cô là Dã Liễu …
Diệp Như Tuyết đương nhiên cũng hiểu câu nói này của Sở Diễn, nhưng chính ả ta lại không cam tâm.
Ả ta nhìn Sở Diễn có chút xuất thần, không khỏi mấp máy môi.
“Sở thiếu, làm sao bây giờ?” Lý Thắng lúc đầu cho rằng nắm chắc phần thắng, bọn họ hôm nay còn liên lạc với biên tập Dã Liễu.
Cho nên Lý Thắng mới ở trước mặt Ngô Khải nói như vậy.
Thật không nghĩ đến, hắn lại có một ngày bị chính lời nói của mình vả mặt.
Suy nghĩ đến lời hắn vừa nói —— “Vạn Thần, tôi nhất định sẽ có được”!
Nghĩ đến đây hắn xấu hổ không thôi.
Sở Diễn không nói gì, bên cạnh hắn bao phủ một tầng áp suất thấp, ngoại trừ Lý Thắng, chung quanh không ai dám nói chuyện.
Điền Thăng hiện tại lấy được bản quyền
[ Vạn Thần thương khung ], chỉ cần tin tức này thả ra, hầu hết các siêu sao điện ảnh và truyền hình sẽ tìm họ hợp tác, các nhà đầu tư đều tìm đến.
Biến thành tập đoàn giải trí hàng đầu Châu Á, chỉ là vấn đề thời gian.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Sở Diễn rất rõ ràng điểm này, hắn nhìn về phía Diệp Như Tuyết.
Sở Diễn rất ít khi đưa ả về nhà, nhưng mà lần này, Diệp Như Tuyết không có cảm giác kích động, ả ta miễn cưỡng nở nụ cười, biết rõ Sở Diễn lần này chỉ muốn gặp Diệp Thiều Hoa.
Trên đường đi, hai người đều rất trầm mặc.
**
Mà bên này, Diệp Thiều Hoa ký xong hợp đồng thì trở về nhà.
Nhà họ Diệp.
Hôm nay công ty Diệp Minh không có chuyện gì, hắn cùng với Từ Bội Bội giúp ông Diệp chiêu đãi khách quý, nói là giúp ông Diệp chiêu đãi khách quý, thực tế là muốn bám vào mấy vị khách của ông Diệp.
Ai mà không biết rằng những người bạn cũ của ông Diệp đều là những nhân vật quan trọng của thành phố B.
Ông Diệp biết hai vợ chồng đang nghĩ gì, nhưng không đuổi họ đi.
“Lão Trần. ” Ông Diệp và lão Trần trò chuyện về vài câu chuyện cuộc sống xong, liền ngồi vào chỗ pha trà chuyên dụng của mình, đắc ý lấy ra bộ chén uống trà Diệp Thiều Hoa đưa cho bản thân, “Hôm nay ông có lộc ăn rồi, cháu gái đích tôn của tôi đưa cho tôi một bộ uống trà, mặc dù nhìn hơi cũ một chút, nhưng pha trà uống rất ngon.”
Nhìn thấy ông Diệp thật sự dùng bộ pha trà rác rưởi kia pha cho Tư Lệnh Trần uống, Từ Bội Bội khóe miệng co quắp.
“Cha, chúng ta đổi một bộ uống trà mới đi.” Từ Bội Bội cười tủm tỉm, lấy ra bộ chén trà Diệp Như Tuyết tốn rất nhiều tiền mua cho lão gia tử, “Tư lệnh Trần, ngài dùng cái này đi.”
Buổi sáng, lúc thấy ông Diệp lấy bộ chén trà kia ra, bà ta đã chuẩn bị trước.
Ông Diệp liếc mắt nhìn, đẩy bộ chén trà mà bà ta để trên bàn ra, “Không cần, bộ của Thiều Hoa dùng rất tốt.”
“Nhưng mà cha …” Diệp Minh ngồi một bên cảm thấy bộ này nhìn có vẻ quá nghèo, “Không thể để Tư lệnh Trần …”
Ông Diệp không để tới ý bọn họ, lấy ra loại trà ngon nhất trong bộ sưu tập của chính mình, mà Diệp Thiều Hoa đã nhờ người mua cho ông vài ngày trước
Khi người khác về già, họ không có sở thích nào khác, chỉ thích trà đạo.
Chưa nói, nó còn rất có ý nghĩa.
Từ Bội Bội và Diệp Minh cứ như vậy nhìn ông Diệp thật sự dùng bộ dụng cụ pha trà kia, một loại cảm giác keo kiệt dày đặc xuất hiện, không phù hợp với vẻ trang nghiêm của biệt thự này.
“Lão Trần ” Ông Diệp đưa trà cho tư lệnh Trần, thấy tư lệnh Trần nhìn qua chén trà xuất thần, sắc mặt ông có chút không vui, “Chẳng lẽ ông cũng ghét bỏ cái chén trà này à?”
Nghe được lời của ông Diệp, tư lệnh Trần sững sờ, “Ghét … Ghét bỏ?”
Sao lại ghét bỏ chứ?
Tư lệnh Trần lấy ra cái kính lão đặt ở trong túi áo, đeo lên, sau đó vô cùng cẩn thận nhận lấy chén trà, tử tế quan sát.
Càng xem càng cảm thấy quen mắt, đôi mắt đục ngầu mở to, “Lão Diệp, ông vậy mà dùng bộ đồ uống trà này chiêu đãi tôi?!”
Ông kinh ngạc mở miệng.
“Tư lệnh Trần, thực sự xin lỗi, chúng tôi chiêu đãi không chu đáo …” Diệp Minh tâm như có khối u, lập tức mở miệng.
Từ Bội Bội cũng cả kinh, cũng theo Diệp Minh, vội vội vàng vàng xin lỗi.
Tư lệnh Trần nghe được lời của Diệp Minh, có chút kỳ quái nhìn hắn, “Không phải, chiêu đãi không chu đáo? Các người dùng bộ chén trà cổ 20 triệu mời tôi uống trà, còn chiêu đãi không chu đáo gì cơ?”
Lời nói của Tư lệnh Trần khiến mọi người trong sảnh im lặng.
Quản gia đang định lấy ấm trà rót thêm nước thì tay run run suýt làm rơi ấm trà.
Sau đó không dám thêm nước nữa, để nhẹ nhàng lên bàn như bảo bối.
20... 20 triệu?!
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của những người này, Tư lệnh Trần dường như nghĩ ra điều gì đó, “Các người không biết sao? Ấm trà này là của một cổ đông, đấu giá tại nhà đấu giá ở thành phố B vào tháng trước. Bởi vì cả bộ không có sẵn nên chỉ đấu giá cái ấm trà, giá lên tới 20 triệu, không ngờ cháu ông lại kiếm được một bộ ”.
Nghe xong câu nói này, Diệp Minh và Từ Bội Bội ngây ra như phỗng, hai mắt đăm đăm.
Không ai nghĩ rằng tách trà rách nát này là món đồ cổ trị giá hàng chục triệu?
Nhất là nghĩ đến dáng vẻ Diệp Thiều Hoa để chén trà trên bàn, cô thật sự không sợ hỏng sao?
Khóe miệng quản gia run một cái.
Lúc Diệp Thiều Hoa trở về, Tư lệnh Trần đã đi.
Ba người nhà họ Diệp đều ngồi ở trên ghế salong bao gồm cả quản gia và người hầu, đều nhìn cô chằm chằm.
“Làm sao vậy?” Diệp Thiều Hoa nhìn ông Diệp.
Giọng nói ông Diệp có chút run rẩy, “Thiều Hoa, bộ chén trà cháu đưa cho ông, tốn bao nhiêu tiền?”
Vừa dứt lời, Diệp Thiều Hoa liền biết ông có lẽ đã biết giá cả, cô cũng không giấu giếm, “Đều là mua của người quen, tổng số tiền không quá 30 triệu.”
Quản gia có chút kỳ lạ nhìn Diệp Thiều Hoa.
Vốn dĩ hắn cho rằng, người không có tiền đồ nhất nhà họ Diệp chính là Đại tiểu thư này, không nghĩ tới cuối cùng cô mới là boss.
“Con còn nói con không bán bản quyền bài luận văn kia.” Từ Bội Bội trực tiếp đứng lên, chỉ Diệp Thiều Hoa nói, “Còn gạt ba con, ba con nuôi không con nhiều năm như vậy!”
“Luận văn cháu không có bán.” Diệp Thiều Hoa không thèm để ý Từ Bội Bội, chỉ nhìn về phía ông Diệp, “Ông, lúc ấy cháu không nói cho ông là muốn cho ông tùy tiện dùng.”
Ông nội Diệp không biết nên nói gì nữa, khuôn mặt nhăn nhúm nở nụ cười như đóa hoa cúc.
“Con còn giảo biện, nếu con không bán lấy tiền, con lấy 30 triệu từ chỗ nào hả!” Từ Bội Bội đã sớm biết, Diệp Thiều Hoa khẳng định đã bán luận văn lấy tiền, nhưng không thú nhận.
50 triệu, dùng 30 triệu, trừ thuế, cũng còn hơn một nghìn vạn.
Ông Diệp lạnh lùng nhìn Từ Bội Bội, “Bán thì bán, có liên quan đến hai người à.”
“Nhưng lão gia tử, con bé như thế này là đang nói dối...” Từ Bội Bội còn muốn nói điều gì, Diệp Như Tuyết và Sở Diễn lúc này cũng đến nhà họ Diệp.
Nghe được tiếng cãi vã của Từ Bội Bội.
“Mẹ, làm sao vậy?” Diệp Như Tuyết nhìn thấy sắc mặt mẹ có chút không tốt, không hy vọng Từ Bội Bội để lại cho Sở Diễn ấn tượng không tốt.
Từ Bội Bội nhìn thấy hai người, cũng không có giấu diếm, nói thẳng: “Thiều Hoa công bố bài báo trên một tạp chí khoa học. Phòng thí nghiệm của nước M đã mua bản quyền với giá 50 triệu nhân dân tệ. Con bé nói dối gia đình. Nó nói không bán, nhưng lại đã chi 30 triệu nhân dân tệ mua cho ông một bộ ấm trà, không bán sao có tiền? Nó nói bán thì bọn dì sẽ để ý chút tiền của nó à, nhưng nó vẫn nói dối ông là nó không bán. “
Chuyện Diệp Thiều Hoa thi đậu đại học M, Diệp Như Tuyết và Sở Diễn không biết.
Bọn họ vẫn cho rằng, Diệp Thiều Hoa bỏ học từ năm cấp 3.
Nghe được lời của Từ Bội Bội, hai người sững sờ.
Ngay cả Sở Diễn cũng bất khả tư nghị* [không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.] nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Hắn biết về các tạp chí khoa học vì người giám sát của hắn muốn xuất bản một bài báo trên đó, dù đã nộp đơn xin vài lần nhưng đều không được.
Lúc này nghe thấy Diệp Thiều Hoa viết luận văn ở đó, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa.
Cứ như thể đây là lần đầu tiên hắn gặp cô.
“Như Tuyết, Sở thiếu, hai người các con nói xem, gạt bọn dì coi như xong, nó còn lừa gạt lão gia tử, thực sự là...”
“Không có.” Sở Diễn nhìn Từ Bội Bội, cắt đứt lời nói của bà ta, “Diệp tiểu thư không lừa dì, cô ấy không bán bản quyền luận văn.”
“Sao có thể, không bán, nó lấy nhiều tiền như vậy ở chỗ nào...” Từ Bội Bội không tin.
“Bởi vì [ Vạn Thần thương khung]. ” Lúc Sở Diễn nói đến đây, ánh mắt mới nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Cô ấy chính là Dã Liễu – tác giả [ Vạn Thần thương khung ], nhuận bút một năm của [ Vạn Thần thương khung ] là 90 triệu.”