P/s: Các bạn thích truyện có tính logic cao, nhân vật phải thông minh, lí trí thì bộ này không đáp ứng được nhé. Cốt truyện khá gây ức chế tâm lí, các bạn nên cân nhắc khi đọc.
Edit: Ngọc
- ---
Tỉnh lại lần nữa, Diệp Thiều Hoa chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miễn cưỡng có thể thấy rõ mình ngồi ở bên trong một chiếc xe sang trọng, chỉ là không cải tạo thành chuyên nghiệp, thật là lãng phí tài nguyên.
Lúc này Diệp Thiều Hoa không có ý nghĩ muốn đổi xe, cô chỉ híp mắt dò xét cảnh vật xung quanh.
Cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau, mà ở ghế lái phụ là một thiếu niên, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy ánh mắt thiếu niên vô cùng lạnh lùng.
Mà ngoài cửa sổ xe đường phố cũng càng ngày càng phồn hoa.
Tình huống này rất không đúng.
Một giây trước chủ tịch liên minh FBI đau khổ cầu xin cô tham dự chiến sự ở nước F của bọn họ, tại sao một giây sau lại xuất hiện ở đây chứ?
Diệp Thiều Hoa nhìn hai tay, cặp mắt mang theo vài phần lười biếng bỗng dưng dừng lại!
Trên tay cô vốn có vết chai, hàng năm cô nghịch súng, luôn chơi mánh lưu lại vết chai trên tay.
Mà thân thể này trên tay không có vết chai, đây không phải thân thể cô.
[ Đinh! Khởi động hệ thống, số 008 vì Tiểu tỷ tỷ mà phục vụ, Tiểu tỷ tỷ chuẩn bị tiếp thu nội dung cốt truyện.]
Một âm thanh lạnh như băng vang lên trong đầu cô.
Diệp Thiều Hoa còn chưa kịp phản ứng, trong đầu liền bị trút vào một đống tin tức.
Đây là một thế giới song song, mà thân thể hiện tại của cô năm nay 18 tuổi, hiện đang học cấp 3, cũng tên là Diệp Thiều Hoa.
Ở thế giới này Diệp Thiều Hoa có thân phận là đại tiểu thư Diệp gia, chỉ là từ nhỏ cô sống ở bên ngoài, sau khi ông ngoại mất cô mới tiến vào Diệp gia.
Cô giống như là con vịt xấu xí đang bước chân vào giới thượng lưu, cô cùng với Diệp gia không hợp nhau, mà Diệp Thiều Hoa ở mọi phương diện không xuất chúng. Cô cũng chênh lệch một tuổi với thiên tài Diệp Kha, đứa con được cha mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, 17 tuổi hợp tác cùng người ta sáng tạo ra một phần mềm, toàn bộ Kinh Thành đều oanh động, cô ta được xưng là thiên tài.
So sánh Diệp Kha với Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa tự ti đến không chịu được.
Phó Gia Thần - vị hôn phu của Diệp Kha cũng là một người tuổi trẻ tài cao, có quyền có thế, Diệp Kha trong lúc vô tình phát hiện hắn là một hoa hoa công tử, mà cô ta lại xem trọng một người là con ông cháu cha ở Kinh Thành, cho nên nói với cha mẹ mình chuyển người thực hiện hôn ước với Phó Gia Thần từ cô ta thành Diệp Thiều Hoa.
Phó Gia Thần vừa tuấn mĩ vừa nhiều tiền, Diệp Thiều Hoa lại đang ở tuổi mơ mộng-18 tuổi khó tránh sinh ra hảo cảm, rất nhanh liền sa lưới tình cảm Phó Gia Thần, trên thực tế với con mắt của Phó Gia Thần, hắn làm sao có thể để ý một người không có chút đặc sắc nào như Diệp Thiều Hoa.
Hắn chỉ là muốn nhờ vào đó khiến Diệp Kha chú ý, rất có thể Diệp Kha cùng tên con ông cháu cha kia ở cùng một chỗ, Phó Gia Thần cũng không còn cách nào khác, cuối cùng ở lễ đính hôn giải trừ hôn ước với Diệp Thiều Hoa, hung hăng làm nhục mặt cô.
Xã hội thượng lưu đều biết, đại tiểu thư Diệp gia không biết trời cao đất rộng.
Diệp Thiều Hoa bởi vì liên tục chịu đả kích, thành tích xuống dốc không phanh, chủ nhiệm lớp 1 không nghĩ rằng cô có thể lên lớp được, đem chuyện này lên cấp trên phía nhà trường xin khai trừ Diệp Thiều Hoa.
Diệp Kha tiền đồ sáng chói, Diệp mẫu cùng Diệp phụ nói Diệp Thiều Hoa làm mất mặt Diệp Kha, việc này có thể làm cho Diệp Kha không tiến vào phòng thí nghiệm quốc gia được. Diệp phụ không hề nghĩ ngợi đem Diệp Thiều Hoa đuổi ra khỏi Diệp gia, luân phiên bị nhục nhã cùng đả kích khiến Diệp Thiều Hoa sụp đổ mà nhảy lầu tự sát.
Mà người của Diệp gia chỉ qua loa xử lý tang sự, không truy cứu tiếp. Thời điểm biết được tin này, Phó Gia Thần còn giễu cợt một câu.
“Bản thân Tiểu Kha tài giỏi, tuổi nhỏ đã đầu tư một phần mềm công nghệ, cô ta gặp chút chuyện này liền tự sát, không kháng lại áp lực ở giai cấp này sớm muộn cũng chết.”
Chính trong chuyện xưa, Diệp Kha căn bản cũng không có coi Diệp Thiều Hoa là gì cả, những người khác cũng không có đem cô để vào mắt.
Cô cho dù chết cũng không làm dậy nổi một chút bọt nước.
Cuối cùng, Diệp Kha gả cho người con ông cháu cha ở Kinh Thành kia, Phó Gia Thần đối với cô ta lưu luyến không quên, trừ bỏ Diệp Thiều Hoa, mỗi người đều sinh hoạt phi thường tốt đẹp.
Tiêu hóa xong những tin tức này.
Diệp Thiều Hoa rốt cuộc biết, cô rõ ràng là chủ tịch đặc công, lại trùng sinh thành đại tiểu thư nhà giàu không còn gì mà tự sát.
[Nhiệm vụ chính tuyến của Tiểu tỷ tỷ chính là thay đổi vận mệnh bi thảm của Diệp Thiều Hoa nha. số tích phân được ban thưởng của tân thủ sẽ được nhân đôi, xin chị nghiêm túc thực hiện.]
“WTF?”
[ Nếu không đạt đủ tích phân, tiểu tỷ tỷ cũng không có cách mua sắm đạo cụ trở về. Hoặc trừ phi tỷ tỷ muốn trở về hiện thực làm thi thể.]
“Vậy mi mau để ta trở về làm một bộ thi thể hoàn hảo xinh đẹp đi.” Diệp Thiều Hoa khẽ dựa ra sau.
008 vẫn như cũ lạnh lẽo cô quạnh: [ Theo như tình huống của Tiểu tỷ tỷ bây giờ, muốn làm thi thế cũng không được nha. ]
Diệp Thiều Hoa: “Đmm.”
Nghe xong, sắc mặt Diệp Thiều Hoa cũng không phải đặc biệt tốt, cô vậy mà bị người khác chơi đểu rồi.
Cô, Diệp Thiều Hoa, là đặc công kiêm hacker đứng đầu thế giới, dù ở ngoài ngàn dạm vẫn có thể dùng máy tình trêu đùa toàn bộ liên minh hệ thống, là đối tượng gây nhức đầu nhất của FBI. Bọn họ thậm chí từng dùng thiên la địa võng để bắt cô, nhưng cuối cùng cô vẫn chạy mất.
Mà đến nay tên cô vẫn đứng đầu trên bảng truy nã quốc tế, giải thưởng đã đạt đến mức nghịch thiên là 500 triệu Dollar Mỹ, thế nhưng lại không có tổ chức sát thủ nào tùy tiện mạo hiểm nhận nhiệm vụ.
Diệp Thiều Hoa biết rõ, cô đột nhiên trùng sinh đến thân thể này chân tướng thật sự ở bên trên, nhất định so với cô tưởng tượng phức tạp hơn.
Đặc công ưu tú thứ nhất sở hữu lực thích ứng siêu cường.
Tất nhiên tạm thời không thể quay về, cô cần phải làm tốt nhiệm vụ này, đợi cô cầm đủ tích phân sẽ trở về hiện thực.
Nhìn xem đến cùng tên nào không có mắt động đến cô.
Xe đã chậm rãi dừng lại, cửa chính xa hoa gần ngay trước mắt.
Diệp Thiều Hoa biết rõ, lúc này toàn bộ nội dung cốt truyện vừa mới bắt đầu, tay lái phụ bên trên chính là em trai cùng cha khác mẹ của cô, Diệp Hàm, hôm nay mới vừa đem cô từ trong trấn nhỏ tiếp trở lại Diệp gia.
Cô cụp mắt, đi theo sau lưng Diệp Hàm xuống xe, trong nháy mắt, nhiệt độ trong xe bỗng nhiên hạ xuống đến mức có thể đóng băng.
Lúc này vẫn là buổi sáng, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống dưới, làm cho gương mặt cô mười điểm tinh xảo, do cụp mắt nên có người nào nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia còn lộ ra một tia u lãnh tà nịnh.
Bọn họ mới vừa xuống xe, trong khu nhà cao cấp đã có một đoàn người đi ra, dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nhìn thấy Diệp Hàm, ánh mắt hắn lộ ra sự từ ái.
“Thiếu gia đã trở về, phu nhân cùng tiểu thư ở trong phòng đợi ngài, Phó thiếu cũng đang ở đây, cậu mau vào đi.”
“Phó đại ca tại sao trở về?” Thấy được quản gia, gương mặt lạnh lùng của Diệp Hàm cũng lộ ra mấy phần tươi cười.
“Cậu ấy hoàn thành chuyện hợp tác sớm, liền từ Kinh Thành trở về.” Quản gia vừa nói, một bên nghiêng người dẫn đường, ánh mắt khi lúc nhìn đến Diệp Thiều Hoa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thanh âm cũng biến thành lạnh lùng.
“Đại tiểu thư, mời cô đi theo tôi.”
Diệp Thiều Hoa một tay đút vào trong túi quần jean, ngoan ngoãn đi theo quản gia vào bên trong.
Chỉ bất quá cô vào cùng Diệp Hàm không giống nhau, Diệp Hàm đi thẳng vào cửa chính, quản gia lại mang theo cô từ cửa sau lên trên lầu, sau đó chỉ một gian phòng trên lầu nói: “Đây là gian phòng phu nhân chuẩn bị cho cô, bên trong có quần áo mới cùng giày dép, cô thay xong thì đi ra, hôm nay Phó thiếu cũng ở đây, hắn là vị hôn phu của nhị tiểu thư, chắc cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng cậu ấy?.”
Diệp Thiều Hoa buông thõng đôi mắt nhìn vào phòng, cô chẳng buồn ngẩng đầu, cực kỳ giống một người từ nông thôn nên thành phố đối với cái gì cũng mới lạ, sợ hãi.
Nhưng thật ra, cô lại nhờ hệ thống truyền cho cô ít thông tin.
Quản gia thu hồi ánh mắt nhìn cô.
Diệp Thiều Hoa khép cửa lại, nhìn lướt qua phòng Diệp gia chuẩn bị cho cô, liền thay một bộ váy trắng.
Váy hơi lớn.
Nhưng Diệp Thiều Hoa không phải nguyên thân, trên người không có khí tức u ám, váy trắng thuần khiết mặc trên người cô, hơi lớn một chút lại vừa vặn lộ ra dáng người mảnh mai, tóc choàng đen nhánh xõa ra sau lưng, làm khuôn cô càng thêm nổi bật.
Quản gia ở tại ngoài cửa thúc giục, Diệp Thiều Hoa liếc mắt, thu hồi sát khí mở cửa ra ngoài.
Quản gia đã sớm nhìu tư liệu của Diệp Thiều Hoa, trong ấn tượng của hắn, Diệp Thiều Hoa bởi vì mẫu thân chết sớm, mà cô một mực đi theo gia gia nãi nãi cho nên uất khí đầy người, khí chất bình thường, chỉ là hiện tại xem xét lại cảm giác người trước mặt cùng người trong tư liệu điều tra có chút sai lệch.
Bất quá dáng dấp dễ nhìn luôn luôn có đặc quyền, khi nhìn đến gương mặt Diệp Thiều Hoa hắn có chút kinh diễm, ngữ khí cũng ôn hòa một chút: “Đại tiểu thư, cùng tôi xuống lầu.”
Dưới lầu, một đoàn người ngồi trong phòng khách nói chuyện trên thương trường, bầu không khí hài hòa.
Diệp Thiều Hoa liếc mắt liền thấy được đưa lưng về phía cô ngồi là thiếu nữ ăn mặc đồng phục Ninh Thành Nhất Trung, cô biết rõ đối phương chính là em gái cùng cha khác mẹ Diệp Kha.
Quản gia ở bên cạnh cô thấp giọng giới thiệu, ngữ khí mười điểm tự hào, “Vị kia là phu nhân, đây là nhị tiểu thư, em gái của cô, cô ấy là thiên tài giới IT.”
Nghe xong, Diệp Thiều Hoa không khỏi duỗi một thon dài ngón tay ép ép môi mỏng, sau đó nở nụ cười.
Thiên tài giới IT?
Được, cô liền chiếu cố thiên tài IT thế giới này.
Diệp Kha tựa hồ là nghe được thanh âm quản gia, cô ta hướng Diệp Thiều Hoa bên này, thanh âm câu nệ hữu lễ, “Chị, chị đã trở về.”
Bên người cô ta Phó Gia Thần cũng mới trở về trước nghe Diệp Hàm nói mới biết được Diệp gia vẫn còn có một đại tiểu thư, có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn một chút.
Tiểu thư Diệp gia Diệp Kha, từ bé thiên phú xuất chúng, giáo sư phòng thí nghiệm Quốc gia đều đã từng mời qua cô ta, Ninh Thành ai không biết?
Diệp Thiều Hoa hơi cúi đầu, quần áo mặc trên người vô cùng tầm thường, thực sự nhìn không ra có cái gì xuất sắc.
Phó Gia Thần trên đường nghe qua một chút lời đồn, Diệp gia lá gan cũng rất lớn đem Diệp Thiều Hoa đưa đến Nhất Trung để học tập, giáo viên ban 1 vừa nhìn thấy thành tích của cô đều lắc đầu, biểu thị không muốn nhận, việc này ở vòng tròn thượng lưu cũng là gặp lần đầu.
Vị đại tiểu thư này mặc dù tên tuổi là đại tiểu thư, nhưng trên thực tế vòng tròn bên trong cái giới này âm thầm chế giễu vài câu.
Một tay bài tốt bị chính cô đánh nát nhừ.
Đều là người của Diệp gia, hai người này lại có chênh lệch quá lớn?
Phó Gia Thần nhìn thoáng qua đôi mắt buông thõng của Diệp Thiều Hoa, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Sau đó tiếp tục thấp giọng nói chuyện với Diệp Kha.
Mặt mày ôn hòa.
Người quý phụ nhân bên cạnh Diệp Kha cũng quay mặt lại, ánh mắt vừa giao nhau đụng phải Diệp Thiều Hoa, nụ cười trên mặt liền nhạt thêm vài phần.
“Trở về vừa vặn, Gia Thần mới từ Kinh Thành trở về, có mang chút quà cho con.”
Diệp Thiều Hoa nhìn Diệp phu nhân sau đó ánh mắt nhìn đến người ngồi ở bên cạnh Diệp Kha. Nam nhân mặc một bộ vest đen chế tác tinh xảo, cô biết đây chính là Phó Gia Thần.
Phó gia đại thiếu gia phong thái tự nhiên bất phàm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm nhập tấn, dung mạo đặt ngành giải trí cũng là nhất đẳng, cũng không trách được nguyên lai Diệp Thiều Hoa sẽ đối với hắn vừa thấy đã yêu.
Quản gia đứng ngay bên cạnh Diệp Thiều Hoa, hắn cảm giác được ánh mắt Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Diệp Kha cùng Phó Gia Thần, nhất là ánh mắt cô còn dừng lại trên người Phó Gia Thần trong chốc lát.
Lông mày hắn lập tức nhíu lại, sau đó dùng một loại ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Hoa, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, Phó thiếu là vị hôn phu của nhị tiểu thư, Phó gia cùng nhà mẹ đẻ phu nhân là bạn bè thân thiết, phu nhân nguyện ý đón cô trở về, cô nên thành thành thật thật làm đại tiểu thư Diệp gia.”
Nghe xong lời nói của quản gia, Diệp Thiều Hoa nhịn không được híp híp mắt.
Người quản gia này đang cảnh cáo cô, để cho cô nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có si tâm vọng tưởng.
Diệp Thiều Hoa cười nhẹ một tiếng, cô liếc mắt, thấp giọng nói, “Ông cứ việc yên tâm, ánh mắt của tôi.. Lại không kém như vậy.”
Cô mang theo con ngươi lạnh lẽo quét qua quản gia một chút.
Sau đó liền dời mắt
Quản gia lại chú ý tới cặp kia của cô rõ ràng mang theo ý lạnh thấu xương, con ngươi co rụt lại.
Không đúng, hắn biết rõ lai lịch Đại tiểu thư này, một thiếu nữ bảo thủ phong kiến, thời điểm vừa nhìn thấy cô, cô còn mười điểm nhát gan u ám, tuyệt đối không phải giả tạo.
Không đến một giờ mà thôi, sao lại thay đổi như thế... Ánh mắt sắc bén?
Quản gia vặn lông mày, chắc là hoa mắt rồi.
Diệp phu nhân chậm rãi uống một ngụm trà, phát hiện Diệp Thiều Hoa còn đứng ở đầu bậc thang lượn vòng không dám tiến tới.
Quả nhiên rất nhút nhát, người như vậy Diệp phu nhân không sao cả để ở trong lòng, mới dám đưa cô trở về.
Bà cụp mi che đậy dưới mắt một tia châm chọc, nhàn nhạt mở miệng.
“Tới đây ngồi.”
Diệp Thiều Hoa theo lời hướng tới, tròng mắt đen nhánh bên trong lướt qua một đường tối, cô thật muốn biết Diệp Thiều Hoa theo ông ngoại lớn lên, khi về Diệp gia sẽ bị hành hạ như thế nào.
Bất quá cô không quan tâm, bây giờ đám người này, Ừm...... Tạm thời không có bản lĩnh ấy.
- --
Lời tác giả: Lần thứ nhất viết nhanh xuyên, phía trước có thể sẽ nắm chắc không tốt tiết tấu, Hoa Hoa sẽ cố gắng, hi vọng có các ngươi ưa thích thế giới ~
- --