Edit: Ngọc
- ----
Ở chiến trường, đội quân của Thái tử liên tục giành được thắng lợi, thu phục hết thành trì này đến thành trì khác, binh lính nào dưới trướng của hắn cũng đều được thăng chức.
Đi đến chỗ nào cũng được người dân tự giác xếp hàng nghênh đón, nên chẳng mấy chốc, uy tín của họ ở biên cương trở thành 1-0-2.
Ngay cả Tô Phó tướng dưới quyền Thái tử cũng được thăng chức thành Đại tướng quân, có địa vị ngang hàng với Bạch gia.
Tất cả những việc này khiến Bạch gia hoảng sợ, sau đó lập tức hối hận vì đã không đi theo Thái tử ra chiến trường.
Thái tử luôn luôn im lặng, cuối cùng cũng được các quan viên lớn nhỏ ở kinh thành quan tâm chu đáo.
Khi Bạch Trăn Trăn và Tam hoàng tử nghe được những tin tức này, thái độ không xem Thái tử ra gì lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.
Nhất là khi tất cả người của phủ Quốc cữu phái đi đều mất tích, khiến đám người Tam hoàng tử không khỏi thất vọng.
Đoàn người Thái tử mang chiến thắng trở về, Hoàng Đế tự mình đi hơn mười dặm ngoại thành để đón tiếp.
“Con mà còn không về nữa, mẫu thân con nhất định sẽ đến chiến trường gặp con.” Diệp Tể tướng liếc nhìn Diệp Thiều Hoa từ trên xuống dưới, cô không những không gầy đi mà càng lúc càng xinh đẹp, thu hút sự chú ý của người khác, lúc này hắn mới hài lòng.
“Đi thôi, về nhà rồi từ từ nói chuyện.”
“Tiểu thư, vậy mà lần này cô không cho tôi đi cùng.” Mặc Ngân đứng ở sau lưng Diệp Tể tướng, dáng vẻ đáng thương không muốn sống.
“Lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo.” Diệp Thiều Hoa nhíu mày, thuận miệng lên tiếng.
Mặc Ngân lập tức trở lên vui vẻ.
Diệp Hoài Cẩn đứng ở bên cạnh không được ai chú ý. Trong chớp mắt, hắn cảm thấy bản thân có khả năng không phải con ruột của bọn họ.
Diệp phu nhân đang chờ ở nhà, Diệp Tể tướng không nán lại nữa mà lập tức đưa họ trở về.
Đúng lúc này, họ vừa khéo gặp phải đám người của Tô tướng quân. Diệp Tể tướng vừa định lôi Diệp Hoài Cẩn ra nói chuyện với hắn, nhưng không ngờ Tô tướng quân lại lên tiếng.
“Diệp tiểu thư, cô chuẩn bị trở về sao?” Tô tướng quân vô cùng cung kính hỏi.
“Nè! Ông cũng phải để cho muội muội của tôi nghỉ ngơi vài ngày chứ, hôm nào nàng cũng để các ngươi xem cái gì mà Tam Tài trận, Ngư Lân trận, các ngươi không mệt nhưng nàng mệt.” Diệp Hoài Cẩn lập tức cắt lời Tô tướng quân.
“Nhưng Hoàng...” Tô tướng quân xoắn xuýt rất lâu nhưng vẫn không dám nói gì với Diệp Thiều Hoa, chỉ có thể lưu luyến không muốn để Diệp Thiều Hoa rời đi.
Diệp Tể tướng không hiểu họ đang nói cái gì, cái gì mà Tam Tài trận, Ngư Lân trận?
Thái độ của Tô tướng quân khiến ông kinh ngạc, Đại Tướng quân là quan võ nhất phẩm, sao hắn lại cung kính với nữ nhi nhà mình như thế?
Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn đứng trong đám đông, thấy đám người Diệp Thiều Hoa rời, móng tay Bạch Trăn Trăn đâm sâu vào lòng bàn tay.
Sau đó cười khẩy một tiếng.
Bảy tháng, Diệp Thiều Hoa, Hoàng Phủ Vân Tranh... Các ngươi vẫn luôn ở biên cương nên chắc không biết, ta gần như đã thâu tóm được toàn bộ triều đại này.
Cả nước đều biết người khởi công xây dựng đường lớn kia là Bạch Trăn Trăn ta.
Còn Diệp Thiều Hoa mày, chỉ là kẻ vô danh trong quân đội, người ngoài cũng chỉ khen ngợi Thái tử và Diệp Hoài Cẩn, chỉ có người yêu cờ mới nhớ chuyện ván cờ mấy tháng trước, dân chúng bình thường làm gì quan tâm mày thật sự có tài hoa không?
Bọn họ chỉ nhớ Bạch Trăn Trăn ta đấu tranh vì quyền lợi của họ, nên chắc chắn tên của ả sẽ được khắc sâu vào lịch sử.
Diệp Thiều Hoa không hề nổi danh ở biên cương, người ngoài hầu như không biết đến cô, chỉ có Thái tử điện hạ là được mọi người khen ngợi.
Bạch Trăn Trăn vẫn luôn cho rằng cô chẳng làm nên trò trống gì, kiểu gì ả cũng sẽ thắng Diệp Thiều Hoa cho nên ả chướng mắt với những ý tưởng của cô.
Bạch Trăn Trăn dẹp những ý nghĩ này qua một bên, thì thầm với Tam hoàng tử một lúc rồi lập tức muốn yết kiến Hoàng đế.
Ả ta lại nghĩ ra một cách mới, tin rằng không đến mấy ngày nữa, chính sách của ả nhất định sẽ đánh bại đám người Thái tử. Vừa nghĩ tới điều này, ả liền kích động không kìm nổi
Thân thể Thái tử yếu ớt từ nhỏ, Hoàng Thượng đã sớm sắp xếp Thái y chờ hắn ở trong cung, còn mình thì triệu kiến Tô tướng quân.
Lúc Tô tướng quân tới ngự thư phòng, hắn vừa kịp thấy vẻ mặt hớn hở của Bạch Trăn Trăn.
Hắn thấy hơi lạ, đây là thiên kim của nhà nào mà có thể tự ý ra vào ngự thư phòng?
“Tô tướng quân, ông tới thật đúng lúc.”
Hoàng đế thấy Tô tướng quân tới, vẻ mặt hơi nghiêm lại.
“Việc hạn chế nông nghiệp, nâng cao kinh doanh, cấm chiến tranh để tất cả mọi người sống trong hoà bình, thành lập một quốc gia phi chiến tranh, ông thấy như thế nào?”
“Hạn chế nông nghiệp, nâng cao kinh doanh? “
Tô tướng quân nhíu mày, dù ông là một quan võ thì cũng biết điều này không phù hợp tình hình hiện tại trong nước. Cấm chiến tranh ư? Không có chiến tranh thì làm sao chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho dân chúng? Đây chính là ngồi ăn rồi chờ chết mà mọi người nói sao?
Vị Nhị tiểu thư Bạch gia vừa ra ngoài kia... Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
“Cô ta ở trong lòng dân chúng bây giờ như chúa cứu thế, Bồ Tát sống, có thể so với Văn Khúc Tinh xuống trần gian cứu thế.”
Bạch Trăn Trăn chỉ muốn lập công, nói cách khác là muốn tất cả đời sau đều sống theo khuôn mẫu.
Tuy nhiên ả ta lại quên một chuyện, rằng một quốc gia thực hiện chính sách kinh tế phải dựa trên cơ sở kinh tế và sự quyết định của người cầm quyền, phải trải qua bàn bạc, suy xét, vì lợi ích của quốc gia mà đưa ra điều lệ. Một quốc gia mấy ngàn năm luôn sử dụng chính sách đề cao nông nghiệp và hạn chế kinh doanh tất nhiên có lý do riêng của nó.
Thực ra ả ta có thể khiến dân chúng tôn sùng mình thì cũng có một phần do cách nói lôi cuốn, hấp dẫn lòng người.
“Chúa cứu thế?”
Tô tướng quân nhíu mày, thấy hơi nghi ngờ, ngay cả Diệp tiểu thư còn không dám tự xưng như thế!
Nói cũng đúng, nói đến Diệp Thiều Hoa, Hoàng đế cũng có vui mừng một chút: “Lần này Tô tướng quân lập công lớn, ông có yêu cầu nào khác muốn xin không?”
“Yêu cầu thì không có, nếu không phải có Thái tử và Diệp tiểu thư, thần không biết có thể sống sót hay không nữa. Nhưng có một việc thần muốn bẩm báo, Vân quốc nói mấy ngày nữa sẽ đến nước ta yết kiến bệ hạ.” Tô tướng quân liên tục xua tay, không dám tự nhận công lao về mình.
Vốn dĩ lúc đoàn người đến biên cương, hắn cho rằng trong đó nhất định là có tài tử túc trí đa mưu Diệp Hoài Cẩn.
Nhưng ai ngờ, ba người này, người này so với người kia càng đáng sợ hơn.
Diệp Thiều Hoa cùng Hoàng Phủ Vân Tranh càng yêu nghiệt hơn bất kỳ ai.
Hoàng Phủ Vân Tranh liệu sự như thần, Diệp Thiều Hoa bài binh bố trận xuất thần nhập hóa, hai người hợp tác quả thật là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hoàng đế cũng không biết, trên thực tế lần cuối cùng của trận chiến là ba nước vây đánh, bọn hắn lấy ba vạn binh mã đánh thắng mười vạn tinh binh nhưng số người chết cùng bị thương còn chưa đến một phần trăm.
Tô tướng quân cảm thấy mấy quốc gia kia rõ ràng đã bị hai con người đáng sợ này dọa cho khiếp sợ mà vội vàng bỏ chay.
Sau khi Tô tướng quân rời đi, Hoàng Thượng nhìn tờ giấy trắng trong tay 'coi trọng kinh doanh hạn chế nông nghiệp', nói khẽ: “Cũng thật là kỳ quái, người chân chính có công lại lười nhác tiến cung lĩnh thưởng, người chỉ biết lấy lòng mọi người lại luôn miệng rêu rao.”
Tổng quản phủ nội vụ không biết Hoàng đế cùng Tô tướng quân ở bên trong ngự thư phòng nói chuyện gì, hắn hoảng hốt đứng một bên.
Bệ hạ nói người lấy lòng mọi người chính là Bạch nhị tiểu thư? Không thể nào, ả là chúa cứu thế, viết ra không ít phương pháp dân sinh, nếu tất cả đều là ả đang lấy lòng mọi người, vậy... những người khác còn có đường sống ư?