Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 120: Chương 120: Đệ nhất Y sư phản công (2)




"Ông nội!" Diệp Thiều Hoa còn chưa nói gì, Khâu Tử Phàm tranh lên nói trước: "Lúc trước các người không để ý đến cảm nhận của cháu, ép cháu cưới người phụ nữ cái gì cũng không hiểu này về. Bây giờ chính ông lại muốn cưỡng chế cháu ly hôn, đây là trò đùa của các người đấy à?"

Nghe vậy, ông nội Khâu không nói nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy với đứa cháu đích tôn của mình.

Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Khâu, Mạnh Vũ Thần không thể xen vào.

Chỉ có Khâu Tử Đình lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Hoa rồi nói: "Đã xấu xí lại còn làm dáng!"

Tất cả mọi người nghe thấy cô ta nói vậy đều không có phản bác. Thực ra chưa bàn đến cách ăn mặc của nguyên chủ, cô ấy từ nhỏ đã sống cùng ông nội, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khó tránh khỏi sợ hãi rụt rè, thậm chí có chút tự ti.

Mắt kính gọng đen siêu dày đã che mất nửa khuôn mặt của cô. Bây giờ người ta đều đeo kính sát tròng, nào có ai còn mua loại mắt kính gọng đen quê mùa này nữa.

Khâu Tử Đình nói cô là kẻ xấu xí còn làm dáng, người khác nhìn vào quả thật không hề nói sai.

Tất cả mọi người đều biết rõ, Khâu Tử Phàm ngôi sao sáng chói của học viện Thần Hành, phải cưới cô quả thật là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.

Ông nội Khâu vốn tưởng rằng cháu gái của ông Diệp sẽ không kém hơn so với những người bình thường khác, ai biết cô lại có bộ dáng kém cỏi như vậy. Từ vẻ ngoài đến tài hoa đều không có thứ gì có thể so được với người bình thường, chứ đừng nói là so với thiên chi kiêu tử* như Khâu Tử Phàm.

[*Ý chỉ những người tài giỏi hơn người, nổi bật hơn người khác.]

Cho nên ông ta cũng không cho cô một phòng riêng ở nhà chính nhà họ Khâu. Hiện giờ Khâu Tử Phàm đang là quân nhân ký danh của quân đoàn liên bang, muốn li dị cũng không hề dễ dàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng ông nội Khâu cảm thấy hối hận không thôi.

Tâm trạng của mọi người trên dưới nhà họ Khâu cũng không tốt. Cuối cùng lần đầu tiên trong đời, Diệp Thiều Hoa được ở lại nhà họ Khâu.

Có điều ở là phòng khách ở bên ngoài cùng, còn không bằng phòng của Mạnh Vũ Thần.

Nhưng Diệp Thiều Hoa cũng không chẳng quan tâm. Cô chỉ đơn giản vào phòng bật máy tính lên, gửi một cái email cho học viện Thần Hành rồi bắt đầu đi ngủ.

Ở thế giới ma pháp trước kia, đã rất lâu rồi cô không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Đương nhiên cô không hề hay biết email này của cô đã mang đến cho học viện Thần Hành chấn động lớn như thế nào. Dù cho đã gần mười hai giờ đêm, viện trưởng vẫn gấp rút tập hợp tất cả các giáo sư của học viện đến mở cuộc họp khẩn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc Diệp Thiều Hoa xuống lầu đã thấy tất cả mọi người đều thức dậy, nhìn qua có vẻ như đã ăn sáng xong xuôi.

Diệp Thiều Hoa cũng không để ý, dửng dưng đi tìm nhà bếp kiếm đồ ăn. Khi cầm một ổ bánh mì đi ra thì nghe thấy quản gia nói chuyện: " Lão gia, phu nhân, người nhà Diệp tướng quân đã đến."

Diệp tướng quân? Đây chính là vị tướng tài đắc lực dưới trướng Vân Tư lệnh của quân đoàn số một. Bởi vì Vân Tư lệnh vô cùng coi trọng nhà họ Diệp, cho nên bọn họ cũng là gia tộc mới thành lập nóng bỏng tay tại liên minh Z. Sao đột nhiên bọn họ lại đến đây?

Mạnh Vũ Thần đã từng cứu mạng thiếu tướng nhà họ Diệp, biết rõ địa vị của nhà họ Diệp ở liên minh Z lớn thế nào.

Cũng chưa từng nghe nói nhà họ Khâu và nhà họ Diệp có quan hệ tốt đẹp mà nhỉ?

Nhìn thấy Diệp Khôn đi tới, Mạnh Vũ Thần híp mắt suy tư. Cô ta vẫn luôn cảm thấy việc Diệp Thiều Hoa có thể được gả vào nhà họ Khâu rất kỳ quái, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Diệp thiếu tướng, không lẽ Diệp tiểu thư là người nhà họ Diệp các ngài?"

"Cái thứ vớ va vớ vẩn gì vậy. Sao cô ta xứng làm người nhà họ Diệp chúng tôi?” Nghe vậy, Diệp Khôn liếc nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, vẻ chán ghét lộ liễu hiện ra trên mặt.

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Khôn, Mạnh Vũ Thần không nói gì thêm, chỉ là trong mắt ánh lên ý cười.

"Diệp tướng quân, sao các vị lại đến đây?" Ông nội Khâu biết rõ ân oán của các thế hệ trước.

Ông nội Diệp trước đây là y sư vô cùng nổi danh trong liên minh. Nhưng lúc đó nhà họ Diệp chia làm hai phe phái. Ba của Diệp Thiều Hoa là một y sư tài năng xuất chúng, em trai ông ta cũng không hề kém cạnh. Nhưng người đứng đầu của nhà họ Diệp chỉ có thể là một, cho nên ba của Diệp Thiều Hoa nhường lại vị trí này cho em trai ông ta.

Ba của Diệp Thiều Hoa đi theo ông nội Diệp học tập, không ngờ lại gặp phải hải tặc, vì cứu Diệp Thiều Hoa nên cha mẹ Diệp Thiều Hoa đều bỏ mạng.

Ông nội Diệp một thân một mình mang theo Diệp Thiều Hoa sinh sống ở trong một thôn nhỏ không có người quản.

Đáng tiếc, Diệp Thiều Hoa không hề kế thừa được nửa điểm tài hoa rực rỡ của ông nội mình. Trái lại, cả nhà chú hai của Diệp Thiều Hoa lại được Vân Tư lệnh coi trọng, một đường tiến thẳng tới địa vị cao như ngày hôm nay.

"Ông Khâu, tôi muốn nói vài câu với cô cháu dâu quý hóa của ông." Diệp tướng quân lạnh nhạt nhìn Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa nhíu mày. Cô đương nhiên biết được ân oán của hai nhà từ thông tin mà hệ thống cung cấp, nguyên chủ đời trước cũng biết đến nhà họ Diệp cao sang này, nhưng cô ấy không có ý định dựa dẫm vào hộ.

Chỉ khi biết được nhà họ Diệp còn có di ảnh của ba mẹ, cô ấy mới tìm đến muốn xin một tấm ảnh của cha mẹ. Nhưng thật không ngờ đến cả cửa lớn bọn họ cũng không thèm mở ra cho cô.

Không biết vì sao lần này người nhà họ Diệp lại tìm tới đây.

Cô biết rõ người nhà họ Diệp đã tra xét tư liệu của cô nên cũng không thể cư xử quá sai biệt với nguyên chủ, chỉ đành cúi đầu tỏ vẻ sợ sệt đi theo Diệp tướng quân tới hoa viên của nhà họ Khâu.

Trông thấy bộ dáng cúi đầu sợ hãi của cô, Diệp tướng quân vô cùng khinh thường, đáy mắt đều là một mảnh lạnh lẽo: "Có lẽ ba của cô đã từng nhắc đến tôi với cô rồi đúng không?"

Diệp Thiều Hoa nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu lên. Bộ dáng này càng khiến Diệp tướng quân mất kiên nhẫn, cảm thấy cô thật chướng mắt.

Con của ông ta đến năm mười hai tuổi đều đã có thể xông pha ra chiến trường, làm gì có ai không phải tài năng xuất chúng mạnh mẽ dũng mãnh, đâu có bộ dáng nhát gan như Diệp Thiều Hoa này?

"Từ bé cô đã đi theo ba tôi, vậy mà nửa điểm y thuật cũng không học được, còn dám học đòi người ta tùy tiện chữa trị cho người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm nữa sao? Nếu không có Mạnh Vũ Thần ở đó, mấy cái mạng quèn của cô cũng không đủ để bồi thường đâu. Bây giờ trên mạng đều lan truyền tiếng xấu của cô.” Diệp tướng quân lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, lại nói: “Tôi không biết cô đã sử dụng loại thủ đoạn mất mặt nào để được gả vào nhà họ Khâu. Nếu có thể thay đổi lịch sử, lúc trước khi chị dâu sinh cô ra tôi nên bóp chết cô luôn cho rồi! Nếu anh trai và chị dâu biết được cô lớn lên lại thành cái dạng này, chắc chắn cũng sẽ hối hận vì đã không ném cô xuống ngay từ lúc gặp phải kiếp nạn kia!"

“Ông thử lặp lại lần nữa xem?" Diệp Thiều Hoa vẫn cúi thấp đầu, buồn bực mở khuy áo màu đen trên tay áo khoác dài. Nhưng đến khi nghe được cuối cùng của Diệp tướng quân thì con ngươi trở nên lạnh lẽo.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta. Mặc dù cách một lớp mắt kính cực dày nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế khiếp người trong đôi mắt to tròn kia.

"Tôi nói, nhà họ Diệp chúng tôi không cần cô." Diệp tướng quân tưởng mình hoa mắt, vẫn tiếp tục nói: "Sau này ở bên ngoài không cho phép cô nói mình là người nhà họ Diệp."

"Được, Diệp tướng quân, vậy thì các người cũng phải nhớ kỹ, tôi vốn cũng không coi các người là người nhà. Sau này Diệp Thiều Hoa tôi là sống hay chết, có thể đứng ở vị trí nào, đạt được cái gì, cũng đều không liên quan đến các người." Diệp Thiều Hoa gật đầu, thờ ơ nói.

"Được thôi, loại xấu xí kém cỏi như cô thì còn có thể đứng ở vị trí nào?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệp Khôn truyền đến: " Ba, ba cần gì phải phí lời với cô ta."

"Ừ, người trẻ tuổi các con nói chuyện tiếp đi. Ba còn có việc phải gặp Vân Tư lệnh." Diệp tướng quân nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, cảm thấy cô cũng chỉ là một đứa con gái không cha không mẹ, y thuật nửa chữ cũng không biết, không có gì đáng ngại.

Cô không có được tố chất thân thể tốt như của người nhà họ Diệp, xem ra cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì. Nghĩ vậy, ông ta nhanh chóng rời đi.

Còn câu nói của Diệp Thiều Hoa, căn bản ông ta không thèm để ở trong lòng. Dù cho nhà họ Diệp có nghèo túng sa sút đến mức nào cũng sẽ không thể kém hơn cô, lại càng không thể lưu lạc tới nỗi phải nhờ vả vào cô.

"Vũ Thần, nghe nói hiệu trưởng chuẩn bị muốn thu đệ tử cuối cùng. Em và Khâu thiếu gia đều là hai ứng cử viên đứng đầu trong cuộc bỏ phiếu trên mạng." Diệp Khôn đang cùng Mạnh Vũ Thần và Khâu Tử Phàm bàn luận. Những thứ bọn họ nói đến nguyên chủ đều không hiểu.

Một đời trước của cô cứ như vậy mà bị mọi người bài xích, cô lập.

Đời trước, bởi vì có quan hệ với Diệp Thiều Hoa mà Khâu Tử Phàm bị hiệu trưởng từ chối thu nhận, cuối cùng Mạnh Vũ Thần được lợi. Hiệu trưởng học viện Thần Hành là Đệ nhất Y sư Liên Bang, đương nhiên sau đó Mạnh Vũ Thần cũng kế thừa danh hiệu này của ông.

Nói tới đây, ba người bọn họ đều mỉm cười.

Diệp Thiều Hoa nhét tay vào túi quần, cũng mỉm cười. Đời này có cô ở đây, mọi chuyện đều chưa đoán trước được đâu.

Đúng lúc này, bảo vệ ngoài cửa chạy tới kích động báo với người nhà họ Khâu: " Lão gia, phu nhân, phó hiệu trưởng của học viện Thần Hành gọi điện nói hiệu trưởng muốn tới nhà họ Khâu."

"Hiệu trưởng?" Ông nội Khâu cảm thấy kỳ quái: "Tại sao ông ta lại muốn đến nhà họ Khâu chúng ta?"

Hiệu trưởng học viện Thần Hành, người dưới trướng của ông ta đều là y sư nổi tiếng, hơn nữa bản lĩnh của ông ta cũng rất cao. Địa vị của ông ta ở Liên bang thậm chí còn cao hơn cả nhà họ Diệp.

Khâu Tử Phàm là thiên chi kiêu tử nhà họ Khâu, tâm nguyện suốt đời của anh ta chính là có thể trở thành đệ tử cuối cùng của hiệu trưởng.

Khâu Tử Đình kéo cánh tay Mạnh Vũ Thần lại: "Chắc chắn ông ấy muốn tìm anh của cháu hoặc là chị Mạnh. Mọi người quên là ông ấy đang muốn tìm kiếm đệ tử cuối cùng rồi sao?

Nghe vậy, hai mắt ông nội Khâu sáng rực lên: "Nhanh, mau dọn dẹp phòng khách để tiếp đón hiệu trưởng."

Nếu Khâu Tử Phàm thật sự được hiệu trưởng học viện Thần Hành vừa ý, vậy cháu trai của ông ta chắc chắn sẽ một bước lên mây, sau này sẽ có địa vị đỉnh cao trên toàn Liên bang Z. Điều này khiến cho ông nội Khâu càng thêm kích động.

Người nhà họ Khâu đều vì hiệu trưởng đến mà bận rộn không ngừng. Khâu Tử Đình nhìn thấy Diệp Thiều Hoa còn đứng đó thì đen mặt, quát lên: "Đồ xấu xí nhà cô còn đứng ở chỗ này làm gì? Không thấy xấu hổ sao?! Quản gia, mau đưa cô ta ra khỏi nhà họ Khâu, miễn cho lát nữa khách quý nhìn thấy cô ta liền cay mắt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.