Kim đồ quay ngược trở lại vào khoảng thời gian bốn mươi lăm phút trước.
Mọi người thấy Diệp Y Lạc như bốc hơi khỏi bữa tiệc bèn lần lượt ra về. Ngãi Ngọc Khuê dọn dẹp một chút rồi mới lật đật lăn ra ngoài ban công. Cô lo cho bạn, hơn nữa cũng khá tò mò về Đông Phương Nhược Tâm nên lén lút bám đuôi. Cô bật thiết bị định vị lên rồi lái xe của mình nhanh chóng hoà vào dòng xe đông đúc.
Một lúc sau, khi đến nơi Ngãi Ngọc Khuê cũng mơ hồ đoán ra được lý do Diệp Y Lạc đến bệnh viện. Tất nhiên chỉ có thể là Đông Phương Nhược Tâm, nhưng anh ta làm sao mà lại phải vào bệnh viện? Vốn là muốn bước chân vào tìm Diệp Y Lạc thì Ngãi Ngọc Khuê lại bắt gặp bóng dáng Đông Phương Nhược Tâm thấp thoáng nơi cổng sau bệnh viện. Thấy lạ nên cô liền mon men đến gần.
Chứng kiến đám người áo đen đi tới, thái độ kính cẩn với Đông Phương Nhược Tâm, hiển nhiên anh ta là cấp trên của bọn họ. Nhưng Đông Phương Nhược Tâm sao lại là cấp trên của bọn họ? Không phải là tổng giám đốc giấu mặt giống như trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình ấy chứ? Gạt bỏ lý do vớ vẩn đó ra khỏi đầu, Ngãi Ngọc Khuê bất giác nhớ đến một bài báo mà mình đã vô tình đọc được trên mạng với tựa đề “Con trai út của Đông Phương lão gia bỏ trốn”, mà anh ta họ Đông Phương, tuổi còn khá trẻ, hơn nữa trông đám người áo đen kính đen kia tuy chỉ là thuộc hạ nhưng quần áo lại lịch sự, nhã nhặn, xa xỉ đến như vậy...
Xâu chuỗi các sự việc có liên quan này lại với nhau, Ngãi Ngọc Khuê đưa ra kết luận, Đông Phương thiếu gia — con trai út được muôn phần sủng ái của Đông Phương lão gia trong 'truyền thuyết' chính là Đông Phương Nhược Tâm.
Chết tiệt! Không hiểu ra đường cô có uống thuốc hay chưa mà lại không phát hiện ra. Người họ Đông Phương này ngoại trừ anh ta ra thì cả thành phố D này e rằng không còn người khác. Thế mà lúc thấy một đám con gái xúm vào hỏi Đông Phương Nhược Tâm tại sao lại mang hon Đông Phương thì anh ta chỉ đơn giản đáp 'chắc là trùng'. Trùng cái đầu nhà anh ý! Ngãi Ngọc Khuê như thế nào lại không để ý!
Nhận thức được tầm quan trọng của sự việc cô nhanh chóng chạy vào bệnh viện. Chạy ngang chạy dọc khắp nơi, Ngãi Ngọc Khuê mới phát hiện Diệp Y Lạc đang thẫn thờ ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, môi nứt nẻ, vành mắt đỏ hoe. Thấy bạn mình vô hồn ngồi một góc, máu nóng trong lòng Ngãi Ngọc Khuê càng lúc càng tăng nên mới dẫn đến sự việc như bây giờ.
***
Diệp Y Lạc vẫn duy trì trạng thái cũ, chỉ thiếu điều muốn khóc oà lên. Cô rất bối rối. Đến khi Đông Phương Nhược Tâm ngồi lên xe ô tô đi mất, Diệp Y Lạc như người chết sống lại, cô đuổi theo xe của anh. Nhưng chạy chưa được mươi bước liền dừng lại. Không phải còn rất nhiều việc muốn hỏi anh sao? Còn anh lại cố tình mắt điếc tai ngơ cứ thế mà rời đi. Chạy đi, gọi anh lại, liệu anh có dừng lại dù chỉ một chút thôi để thoả mãn mọi thắc mắc của cô?
Nếu anh không yêu cô, thực sự không yêu cô...thì sao?
Hay anh đã có người đàn bà khác, không phải là cô?
Vậy người đàn bà đó thì sao? Có thật sự yêu anh như cô đã từng?
Rốt cuộc lý do là gì?
Cô không muốn biết nữa, vì anh sẽ chẳng cho cô đáp án!
Quỵ xuống trông sự tuyệt vọng khôn nguôi.
Quay lưng đi, bỏ mặc anh đằng sau. Không còn gì để trông mong nữa. Bởi vào giây phút cuối, không ai nói ai rằng với nhau một câu. Không còn gì níu kéo, cũng chẳng thể hối hận nữa.
Anh, Đông Phương Nhược Tâm đối với cô, Diệp Y Lạc không hề mảy may một chút gì gọi là cảm giác.
“Nhược Tâm, tớ yêu cậu, rất yêu, rất yêu.” Lúc này đây không thể không rơi nước mắt nữa, kìm nén bao lâu bỗng chốc như được trút hết ra, cô khóc như điên dại. Chỉ thì thầm một câu cho riêng mình nghe. Thật nhỏ để cho mình cô nghe, cũng giống như tình yêu của cô và anh, thật nhỏ.
I just hope you're lying next to somebodyWho knows how to love you like meThere must be a good reason that you're goneEvery time and then I think you Might want me to come show up at your doorBut I just too afraid that I'll be wrongDon't wanna knowIf you're looking into her eyesIf she holding onto you so tightThe way I did beforeI overdosedShould've known your love if was a gameNow I can't get you out of my brainIt's such a shame(Tạm dịch: Em chỉ mong anh giờ đang nằm bên cạnh cô gái khácNgười biết cách yêu anh như emPhải có một lý do chính đáng nào đó để anh ra điBởi mỗi khoảnh khắc trôi qua em đều nhớ tới anhTừng dặn lòng mình đến và đứng trước cửa nhà anh ngayNhưng lại quá lo sợ liệu đó có phải quyết định đúng?Chẳng hề muốn biếtLiệu rằng anh có đang nhìn vào đôi mắt cô taLiệu rằng cô ta có vòng tay ôm anh thật chặtNhư cách em đã từng làm với anh?!Em đã quá u mêĐáng nhẽ nên sớm nhận ra tình yêu của anh là trò đùaGiờ đây em không thể dứt bỏ hình ảnh anh ra khỏi tâm tríThật hổ thẹn)
Ngãi Ngọc Khuê cảm thấy hối hận rồi. Cô cư nhiên lại dẫn bạn mình tới đây. Thà cứ để cho Diệp Y Lạc nghĩ Đông Phương Nhược Tâm đã chểt còn hơn để cô ấy tiều tụy như bây giờ. Ngãi Ngọc Khuê đến ngồi xổm bên Diệp Y Lạc, lặng lẽ ôm lấy cô.
Xú đàn ông!
Ngãi Ngọc Khuê thầm nguyền rủa Đông Phương Nhược Tâm. Anh giả chết hại bạn tôi như thế này à? Sao anh không chết luôn đi, sống làm gì cho chật đất. Anh mau chết đi, tốt nhất mang luôn cả họ nhà anh xuống dưới cửu tuyền mà tán gái!
“Khuê...có phải, tớ rất xấu không?” Mãi mới thấy Diệp Y Lạc nhỏ giọng lên tiếng.
“Ai nói vậy, tớ liền cắt đứt lưỡi người đó! Lạc Lạc của tớ ngoan hiền dễ mến thế cơ mà!” Ngãi Ngọc Khuê buông một tràng dài, lại không đành lòng liền đưa tay ra xoa đầu Diệp Y Lạc. Mái tóc ngắn vốn bù xù bây giờ lại như tâm trạng của cô, buông thõng xuống. Màu váy trắng đối lập với màn đêm, thật giống với một tiểu thiên thần bé nhỏ lạc đường giữa chốn trần gian. Cũng phải thôi, khắp chốn trần gian này nơi nào cũng là buồn khổ, là đau đớn, chỉ thỉnh ông trời cho xin hai chữ bình yên.
Diệp Y Lạc lau khô nước mắt, lắc cái đầu nhỏ nguầy nguậy như làm nũng. Dù mất anh để làm nũng, nhưng không phải vẫn còn Ngãi Ngọc Khuê ở đây sao?
“Anh ấy không yêu tớ. Thế mà, tớ vẫn cứ hồ đồ đâm đầu vào anh ấy. Thật giống như con thiêu thân lao vào bóng đèn. Nhưng khi anh ấy buông tay rồi, tớ vẫn không chịu buông tha, vẫn cố chấp không muốn thành toàn. Là tớ rất xấu mà phải không?”