Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc

Chương 10: Chương 10: Trong Cái Rủi Có Cái May




Một câu 'bạn nghĩ sao?' của nam sinh kia mười phần phải có đến tám chín phần là khiêu khích. Mọi người cũng đồng loạt quay lại, ánh mắt chăm chú quan sát biểu hiện của Diệp Y Lạc. Dường như bọn họ cũng đang chờ để được xem trò vui chứ không hề có ý quan tâm một chút gì đến cảm xúc của cô. Ai cũng biết điểm yếu của Diệp Y Lạc chính là giao tiếp trước đám đông. Mặc dù hôm nay là sinh nhật cô nhưng nếu cô muốn làm trò hề, bọn họ cũng không ngại thêm mắm thêm muối cho câu chuyện trở nên thú vị hơn.

Diệp Y Lạc không hề nao núng. Cô cười lạnh một cái. Dẫu biết điểm yếu của bản thân nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt khinh thường mình kia thì kí ức ba năm trước chợt ùa về. Cô tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm danh dự của mình nữa. Tình huống này Diệp Y Lạc cũng sớm đã dự tính trong đầu.

“Hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi rất vui. Nhưng xem ra vẫn không vui bằng các bạn. Cảm ơn Ngãi Ngọc Khuê và bạn trai cô ấy đã đưa bữa tiệc này đến giới hạn của sự sôi động.”

Diệp Y Lạc rất tự nhiên trả lời. Giống như sự tồn tại của mấy người bạn học kia đều chỉ là gió thoảng. Hai mươi mấy cặp mắt mở to hết cỡ, nhất là nam sinh kia. Đâu ai ngờ cô lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Tuy nhiên vẫn có một nữ sinh vì ghen ghét với Diệp Y Lạc nên đánh bạo hỏi:

“Xin hỏi tại sao có rất nhiều nam sinh bày tỏ với bạn mà câu trả lời của bạn bao giờ cũng là không?”

Một câu hỏi lạc đề, nhưng những con người có mặt trong gian phòng đều im lặng lắng nghe câu trả lời của Diệp Y Lạc. Đó là thắc mắc không phải chỉ của một mình nữ sinh kia mà các nam sinh ngày trước bị từ chối cũng muốn cô đưa ra cho họ một câu trả lời thích đáng. Ngãi Ngọc Khuê mơ mơ màng màng vẫn đang dựa vào lòng bạn trai say sưa ngủ. Bắt gặp cảnh tượng đó, trong lòng Diệp Y Lạc ấm áp lạ thường. Cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng chính mình trong đó. Diệp Y Lạc hít sâu một hơi, nói ra những điều mà chính bản thân mình sau này nhớ lại cũng còn không thể tin được:

“Tôi đã dành ra ba năm để quên một người. Cứ ngỡ chỉ cần chối bỏ cái quá khứ đau thương kia thì mãi mãi sẽ không bao giờ nhớ lại. Thế nhưng đến một khoảnh khắc nào đó, tôi mới biết. Hoá ra mọi cố gắng của tôi trong ba năm vừa qua chỉ để...chờ đợi anh ấy. Và tôi nghĩ, nếu như vô tình gặp lại, không biết tôi còn có thể giữ bình tĩnh được nữa hay không. Thật sự nếu được tôi rất muốn, rất muốn bổ nhào vào lòng anh ấy cho thoả nỗi nhung nhớ suốt ba năm qua. Mặc kệ anh ấy có phản ứng ra sao. Bởi vì...tôi yêu anh ấy. Đó là lý do chính đáng duy nhất mà tôi có thể đưa ra. Còn ai có ý kiến gì không?”

Trầm mặc. Gian phòng bao trùm bởi sự trầm mặc. Hai người cố tình khiêu chiến cũng đã dịu đi rất nhiều. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ đó của Diệp Y Lạc. Sau khi nghe cô nói, mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Cũng không ai muốn biết người đàn ông bí ẩn đó là ai.

Hài lòng với bầu không khí im ắng hiện giờ, Diệp Y Lạc không nói lời nào xách túi đi khỏi. Khi bước ra khỏi cửa cũng không quên rỉ tai bạn trai Ngãi Ngọc Khuê dặn anh hãy đưa cô ấy về nhà cẩn thận.

***

Bây giờ chưa muộn, nhưng bữa tiệc kết thúc sớm hơn dự định. Trong đầu ai cũng vảng vất những lời nói thâm tình kia của Diệp Y Lạc. Nam sinh và nữ sinh ngỏ ý muốn xin lỗi cô cũng là lúc nhận ra cô đã biến mất từ lúc nào.

Diệp Y Lạc mông lung bước đi. Bao cảm xúc phức tạp lúc nãy như một cơn bão càn quét trí óc cô. Khi bữa tiệc diễn ra, Diệp Y Lạc vốn không thích không gian náo nhiệt bên ngoài nên chỉ thu lu ngồi một góc ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, cách ly hoàn toàn với mọi người. Đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, Diệp Y Lạc đã nhìn thấy, chính xác là như vậy.

Hai mắt màu đen sâu thẳm quen thuộc, nhu tình mà không kém phần lãnh khốc. Môi mỏng mím chặt, mái tóc nâu đen mềm mại bay theo từng cơn gió. Bóng dáng cao lớn ấy, thân thuộc biết bao.

Là anh, là Đông Phương Nhược Tâm!

Anh đứng đó, chỉ cách cô một đoạn đường ngắn. Diệp Y Lạc bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra. Trong khi đang kích động muốn chạy xuống, nam sinh đáng ghét kia lại nhẫn tâm cắt đứt khoảnh khắc đó của cô. Tuy tức giận, nhưng nhờ đó cô mới có cơ hội nói ra nỗi lòng của mình. Hoá ra, trong cái rủi cũng có cái may. Nhưng có lẽ cái rủi của cô nhiều hơn cái may rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.