Nữ Dâm Tặc Háo Sắc

Chương 3: Chương 3: Tiểu dâm tặc là nữ hài !




Chương 2: Tiểu dâm tặc là nữ hài!

“Cái gì?! Ngươi là nữ hài?” Cuồng Nhân kinh ngạc nhìn tiểu oa nhi sau khi tắm xong đem tóc của mình buộc thành hai cái đuôi ngựa nhỏ.

Hắn há hốc miệng, nhìn chằm chằm bộ dáng vô tội bộ của tiểu oa nhi, lẩm bẩm nói “Xong rồi, xong rồi! Nghĩ đến Cuồng Nhân ta tung hoành giang hồ mấy chục năm, lại bị tiểu oa nhi ngươi lừa! Thật đáng thương a! Không được, Cuồng Nhân ta làm việc tuyệt không hối hận, tiểu oa nhi, ngươi nghe cho ta, bất kể ngươi là nam hài hay là nữ hài, chỉ cần hôm nay ngươi vào “Cuồng dã môn” của chúng ta, ngươi chính là đồ nhi của ta . Sư phụ ta nhất định phải đem ngươi dạy thành dâm tặc lợi hại nhất trên giang hồ, hu hu, còn có, sau này ngươi còn phải thay sư phụ báo thù!” vừa nói cuối cùng lại khóc ồ lên.

Tiểu oa nhi miễn cưỡng nhìn hắn một cái sau đó cầm bánh bao trên bàn lên từng ngụm từng ngụm mà ăn.

“Tại sao ngươi không an ủi ta một chút a? “ Cuồng Nhân thấy mình khóc thật lâu nàng cũng không tới an ủi mình liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng hỏi.

“Ta không biết an ủi ngươi thế nào a, sư phụ, nói thật, ngài lớn như vậy rồi, khóc lên không phải là khó coi bình thường đâu nha! “ Tiểu oa nhi vừa ăn bánh bao vừa nói.

“Hả!? Ngươi tiểu oa nhi không có lương tâm này, uổng công ta cho ngươi ăn, mặc , ngươi còn nói ta như vậy? “ Cuồng Nhân lần thứ hai khóc như cuồng phong gào thét.

Để không bị ma âm của Cuồng Nhân tàn phá, tiểu oa nhi lau miệng nói sang chuyện khác “Sư phụ, dâm tặc là cái gì a? “

“Dâm tặc là nghề nghiệp vĩ đại trên nhất giang hồ, nó giúp chúng ta đem đến hạnh phúc cho tất cả nữ nhân. Cho nên tiểu oa nhi, ngươi nhất định phải trở thành một đại dâm tặc, biết không?” quả nhiên Cuồng Nhân ngưng khóc, nhanh nhẹn hoạt bát nói.

“Nga. Sư phụ, vậy ngươi muốn báo thù là có ý gì a?” Tiểu oa nhi cái hiểu cái không mà gật đầu nói.

“Hừ, nói đến cái này, sư phụ ta liền hận người kia. Nghĩ tới Cuồng Nhân ta tung hoành giang hồ mấy chục năm, tận hưởng qua vô số mỹ nhân, vậy mà lại có ngày bị môn chủ Thiên Y Môn bắt vào tay. Bất quá tiểu oa nhi, sư phụ ngươi cũng không có vô dụng, như vậy, hắc hắc, nghĩ đến môn chủ kia bị ta chế phục...” Cuồng Nhân nhớ tới chuyện năm đó liền một bộ dáng giận dữ, bất quá nhớ lại môn chủ kia xinh đẹp tuyệt thế lại không kìm hãm được vui sướng dâng tràn.

Nhìn mặt cười đắc ý của sư phụ, tiểu oa nhi lắc đầu một cái, đối với nàng mới 5 tuổi mà nói, những thứ này quá khó hiểu. Nàng cứ nên ăn bánh bao là tốt rồi, suy nghĩ liền cầm lên một cái bánh bao nhét vào trong miệng. Mặc cho Cuồng Nhân dương dương đắc ý mà nói về lịch sử quang huy năm đó của hắn, lần này nàng không cần để ý hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.