Đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặc phải bắt vua.
Nếu những thứ lão thái gia và lão phu nhân coi trọng chỉ có thịnh suy của gia tộc.
Vậy chỉ có thể nghĩ cách nắm chắc được những gì mà họ quan tâm, mới có thể đạt được ước nguyện.
“Tổ mẫu!” Tạ Vân Sơ dập đầu với Tạ lão phu nhân, ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt chân thành nói: “Trưởng tỷ là tôn nữ đích nữ của tổ mẫu, lúc còn ở nhà tổ mẫu vẫn luôn yêu thương trưởng tỷ! Giờ thấy trưởng tỷ chịu khổ, tổ mẫu chắc chắn lòng như lửa đốt, nhưng vì toàn gia tộc không thể không nhịn đau đưa trưởng tỷ về hang sói, nhưng tình thế triều đình không rõ, bây giờ không phải thời điểm tốt để toàn gia tộc dựa vào Đại hoàng tử!”
Tạ lão phu nhân còn tưởng Tạ Vân Sơ ngoài miệng thì nghe nhưng trong lòng thì vẫn không chết tâm, muốn khuyên họ cho phép Tạ Văn Man hòa ly.
Bà thất vọng buông tay Tạ Vân Sơ, thở dài cuộn tràng hạt: “Lục Lang, tổ mẫu biết cháu và tỷ tỷ cháu tỷ đệ tình thâm, nhưng chuyện này...”
“Tổ mẫu.” Tạ Vân Sơ ngắt lời Tạ lão phu nhân, lại lạy Tạ lão phu nhân, “Muội muội của Tô Minh Hàng đã là người bên cạnh Đại hoàng tử, cầu vị trí Chủ sự Kim bộ, không cầu Đại hoàng tử mà lại chạy đến cầu Trưởng Công chúa, chuyện này tổ mẫu cho rằng có thể đủ khả năng để cân nhắc?”
Lão phu nhân dừng cuộn tràng hạt.
Một lời đánh thức người trong mộng.
Chuyện này quả thực có gì đó không đúng.
Ánh nến đong đưa phản chiếu đôi mắt u ám của tiểu công tử, ánh mắt Tạ Vân Sơ cứng rắn điềm tĩnh: “ Hiện nay có ba vị hoàng tử đã thành niên, một người là Đại hoàng tử, tuy là thứ trưởng tử... nhưng dù sao cũng là hoàng tử đầu tiên của bệ hạ, phân lượng trong lòng bệ hạ không nhẹ, thân mẫu Cao Quý Phi là thanh mai trúc mã với bệ hạ, nhiều năm vinh sủng không suy.”
“Một vị là Nhị hoàng tử do tiền Hoàng hậu sinh, nhưng Nhị hoàng tử sinh ra đã có vết bớt, khiến bệ hạ không thích, lại ở Bắc Ngụy nhiều năm, bốn năm trước mới quay về, trong triều không có căn cơ. Còn vị khác... là Tam hoàng tử, đích xuất chính thống, có tiếng nói rất cao trong triều!”
“Vì thế, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử mới là những người được chọn có quyền thế cho vị trí trữ quân, phía sau hai vị hoàng tử có Cao Quý Phi và Hoàng Hậu, cần phải có đảng phái của riêng mình, tạm thời có khả năng địa vị ngang nhau. Đối với hai vị hoàng tử mà nói, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Trưởng Công chúa, người cùng một mẹ sinh ra với bệ hạ, dù là con đường của hai vị nương nương trong hậu cung hay đường của hai vị hoàng tử trên triều đều có thể đi vững chắc hơn.”
Sắc mặt Tạ lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, nhìn ánh mắt nhìn thẳng vào bà của Tạ Vân Sơ.
Một tiểu công tử mới mười ba tuổi, ở Vĩnh Gia cách Biện Kinh cả ngàn dặm, lại không có tin tức, sao có thể rõ tình hình triều đình như vậy?
Tạ Vân Sơ thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tìm tòi của Tạ lão phu nhân, tư thế quỳ thẳng tắp như cây tùng, cung kính trầm lặng.
Nàng tiếp tục nói: “Nếu tôn nhi không đoán sai, Đại hoàng tử mượn của Tô gia, lấy vị trí Chủ sự Kim bộ ra, thăm dò xem Trưởng Công chúa liệu có đồng ý ủng hộ hắn hay không! Trưởng Công chúa không giúp Tô Minh Hàng lấy được cái ghế Chủ sự Kim bộ, là vì không muốn dính vào tranh chấp quá sớm, hiện nay Thánh thượng đang độ tráng niên, Tạ phủ nên noi theo Trưởng Công chúa, đừng dễ dàng cuốn vào tranh chấp!”
Lão phu nhân cẩn thận thay đổi từ ngạc nhiên thành nghiêm túc, ánh mắt phát sáng nhìn Tạ Vân Sơ.
“Trên thế gian này không có bức tường nào mà gió không lùa, mấy năm nay trưởng tỷ ở Tô gia sống như thế nào, sợ là sớm đã biến thành đề tài câu chuyện nơi trà dư tửu hậu ở thành Biện Kinh rồi, lần này xảy ra chuyện trưởng tỷ suýt bị đánh chết, mất đi hài tử!”
“Nếu trưởng tỷ vẫn không hòa ly với Tô gia, đảng của Tam hoàng tử Hoàng Hậu sẽ cho rằng Đại bá quyết tâm phải trèo lên thuyền của Đại hoàng tử, dù thế nào cũng không cho vị trí quan trọng như Lễ bộ Thượng thư rơi lên đầu Đại bá, mà... chỉ cần trưởng tỷ một ngày chưa hòa ly, đảng Tam hoàng tử nhất định không cho Đại bá ra mặt.”
Lão phu nhân không phải nữ nhân hậu trạch không biết gì, tầm mắt và phân tích triều cục của Tạ Vân Sơ, khiến bà nhanh chóng được khai sáng.
Đôi mắt linh động như nước của tiểu công tử nhìn bà như nước suối trong veo.
Ngực Tạ lão phu nhân nảy lên hai nhịp, chuyện liên quan đến tương lai của Tạ thị, bà không thể quyết định được, phải thương lượng với trượng phu.
Thấy Tạ lão phu nhân muốn đứng dậy, Tạ Vân Sơ liền lên trước đỡ Tạ lão phu nhân đứng dậy.
Tạ lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng: “Cháu ở Phật đường chờ ta.”
“Vâng!” Tạ Vân Sơ cung kính đáp lại.
Đưa mắt nhìn Tạ lão phu nhân rời đi, Tạ Vân Sơ đứng trước song cửa sổ Lăng Hoa của tiểu Phật đường, nhìn hạt sương trên lá cây sơn trà trong viện có rơi xuống hay không, đôi mắt trầm tĩnh không nhìn thấy đáy.
Trong thế gia đại tộc, chỗ dựa lớn nhất của nữ tử chính là trượng phu và huynh đệ.
Nam tử dựa vào tài hoa và năng lực quyết định địa vị của gia tộc, quyết định có thể đạt được bao nhiêu tài nguyên cho gia tộc.
Nàng chưa bao giờ nợ ai, nàng cũng không muốn chiếm dụng tài nguyên của Tạ gia.
Nàng vốn nghĩ rằng, ông trời cho nàng cơ hội sống lại, nhưng nàng lại không có mối thù nào cần báo, cũng chẳng có nguyện vọng nào cần hoàn thành, chứ bình bình đạm đạm mà sống, bình bình đạm đạm mà chết đi cũng tốt.
Nhưng nàng không muốn chính mình “tầm thường”, khiến mẫu thân và trưởng tỷ mất đi chỗ dựa.
Thế nên, vì mẫu thân và trưởng tỷ, giờ đây... Lục Lang không thể tầm thường được nữa.