Trong thượng phòng.
Tạ lão thái gia không nhịn được sự phấn khích, xoa xoa đùi, hai mắt sáng ngời nhìn Tạ Nhị gia.
“Lục Lang là nhi tử của ngươi, ngươi lại không phát hiện Lục Lang có hiểu biết phi phàm?”
Tạ Nhị gia nắm chặt tay ghế, quay đầu nhìn Tạ lão thái gia, ngập ngừng cả nửa buổi: “Nhi tử...”
Hôm nay Tạ Nhị gia nghe Tạ Vân Sơ tự nhiên nói về việc triều chính, lên kế hoạch rành mạnh.
Hắn mới phát hiện, hắn không hiểu con gái mình chút nào.
So với Lục Lang thật, mặc dù nàng không có tài năm bước thành thơ nhưng cũng không thua kém!
Đối với chuyện chính trị và lòng dân, nàng còn nhạy bén hơn những người lăn lộn chốn quan trường.
Ba năm trước, hắn phát hiện “Lục Lang” là nữ nhi, hắn đã cảnh cáo nàng tránh xa hắn một chút.
Nếu nàng không muốn mẫu thân bị Tạ gia dùng gia pháp đánh chết, trước khi chết đừng tiết lộ thân phận nữ nhi, nếu không... Tạ thị không dung thứ cho mẫu thân nàng, hắn cũng không cứu mẹ con các nàng được.
Cũng kể từ khi đó, hắn và nữ nhi ngày càng xa cách.
Thực ra lúc nữ nhi còn bé, hắn vẫn rất yêu thương nàng.
Chỉ là hắn... không chấp nhận được sự thật là nhi tử mà hắn tự hào đã không còn nữa.
Vừa nhìn thấy nữ nhi là hắn lại nghĩ đến nhi tử, lòng lại đau quặn thắt lại.
Thấy Tạ Nhị gia mãi chưa định thần lại, Tạ lão thái gia thở dài vỗ đùi, an ủi Tạ Nhị gia cũng là an ủi chính mình, nói: “Thôi vậy! Lúc trước Lục Lang trúng độc tỉnh lại, không nhớ gì nữa, cũng chẳng còn là thần đồng, ngươi từ bỏ Lục Lang cũng không sai! Bây giờ ngươi chăm sóc Lục Lang cho tốt!”
Tạ lão phu nhân gật đầu theo: “Lục Lang bây giờ, quả thật là... khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”
“Còn hơn cả thế! Lục Lang nhạy bén, mưu lược với chuyện triều chính, thật khiến người khác kinh ngạc!”
Tạ lão thái gia không giấu nổi sự kích động, không khỏi xúc động: “Hậu sinh khả úy*! Mới mười ba tuổi! Mười ba tuổi... đã có tầm nhìn và sách lược như thế, có thể so sánh với Cam La! Sau này cho dù Lục Lang không làm quan, thì cũng có thể ở lại Vĩnh Gia trở thành tộc trưởng Tạ thị, Tạ thị ta sẽ càng vươn lên cao hơn!”
*ý chỉ người trẻ tuổi còn đáng mong đợi hơn bậc tiền bối đi trước.
Tạ lão thái gia nghiêm túc nói với Tạ Nhị gia: “Truyền lệnh cho quản sự các phòng Tạ thị, không tiếc giá nào phải tìm được danh y trị khỏi cho Lục Lang! Chỉ cần trị khỏi, Tạ thị dùng nghìn vàng tạ ơn!”
“Vâng!” Tạ Nhị gia cung kính đáp, nhưng tim đập thình thịch.
Hắn vốn nghĩ qua vài năm Lục Lang không còn nữa, chuyện Lục Lang nữ cải nam trang có thể tan thành mây khói.
Không ngờ, phụ thân lại kỳ vọng vào Lục Lang cao như thế!
Nhưng nó là giả!
Cho dù là làm quan hay trở thành tộc trưởng... chuyện này....
Nếu chuyện nàng nữ cải nam trang bị phát hiện, hoặc là liên lụy cửu tộc, hoặc là sẽ phải dùng gia pháp xử lý.
Nhưng nếu bây giờ nói với phụ thân, Lục Lang là nữ cải nam trang, nhất định phụ thân sẽ dùng gia pháp xử lý thê tử Lục thị, bản thân hắn cũng sẽ gặp xui xẻo.
Mặc dù Tạ Nhị gia không hài lòng với kế thê Lục thị, nhưng rốt cuộc cũng là phu thê nhiều năm, hắn không đành lòng.
Phụ thân đang vui vẻ, hắn không dám rước lấy xui xẻo.
“Vậy nhi tử quay về thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng phụ thân đi Biện Kinh...”
Tạ lão thái gia gật đầu: “Ngươi đi xem Văn Man thế nào trước, an ủi con bé.”
“Vâng!” Tạ Nhị gia đứng dậy, hành lễ với Tạ lão thái gia và Tạ lão phu nhân, lui ra khỏi thượng phòng.
Lưu ma ma và Tề ma ma bên cạnh Lục thị đang phụng mệnh trông coi bên ngoài Phúc Thụy viện.
Hai người không biết nói cái gì mà khiến Tề ma ma không nhịn được lấy khăn tay lau nước mắt, Lưu ma ma cũng nghẹn ngào.