Vũ Văn Dật Thần chưa biết hắn đã có thể thuận lợi, toại nguyện không
cần phải ở lại Ngự Lâm Quân nữa. Hắn lúc này đây còn đang được ngũ thúc
của hắn chăn đến Phúc Thọ Viên.
Rất lâu sau, hai người cuối cùng cũng tới cửa Phúc Thọ Viên, Vũ Văn Dật Thần bấy giờ mới được thả ra.
Vũ Văn Hạo Chính phát hiện đại chất tử ôm thứ gì đó, “Ngươi ôm con gà làm gì vậy?” Y chưa nhìn kỹ, theo như ấn tượng trước giờ cho là động vật có thể bị
đại chất tử nhà mình bắt, ôm chạy không thoát, đại khái cũng chỉ có một
loại là gà mà thôi.
Y đưa tay muốn bắt lấy con “Gà” kia, lại bị Si Mị dùng mỏ hung hăng
mổ một cái chóc, lúc ấy mới phát giác té ra là một con ưng, còn chưa kịp lên tiếng nhận xét, một thanh âm nghi hoặc đã vang lên bên cạnh: “Quái, không phải Si Mị của thập lục đây ư? Sao có thể ở chổ ngươi?”
Vũ Văn Hạo Chính ngoáy cổ qua nhìn, rốt cuộc là đoàn người của thái tử điện hạ, vội vàng kéo cháu trai nhà mình hành lễ.
“Miễn lễ! Si Mị của thập lục ai thân cận cũng không chịu, hung
hăng y như nàng, không ngờ ngươi rất có bản lĩnh, Si Mị lại có thể ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm ở trong lòng ngươi.” Thái tử từ trên xuống dưới quan sát Vũ Văn Dật Thần, vì không nhận ra, nên hỏi, “Tên!”
“Là Vũ Văn Dật Thần đại chất tử của thần.” Dật Thần ôm chính là ưng của Liễn Vương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vũ Văn Hạo Chính thấy hết sức khó hiểu.
“Ngươi đúng là Vũ Văn A Đấu ấy? Xem ngươi ăn bận thế này, đã vào
Ngự Lâm Quân rồi. Vũ Văn thống lĩnh, Ngự Lâm Quân từ bao giờ kẻ thiếu
não, võ công tệ hại như hắn cũng có thể vào? Vũ Văn Gia bọn ngươi lá gan không nhỏ a!” Thái tử nữa châm chọc nữa không đẹp lòng mà chất
vấn, hắn vì quan hệ với Vũ Văn Dật Phàm nên biết đến nhân vật có danh
xưng A Đấu.
Đoán chừng trong chúng hoàng tử chỉ có mình Địch Vũ Liễn không biết
danh gọi A Đấu của Vũ Văn Dật Thần, thành ra, các hoàng tử sau lưng thái tử đã bắt đầu bàn tán xôn xao về Vũ Văn Dật Thần, tiếng chế nhạo, tiếng khinh thường, liên tu bất tận, không ai nói lời tốt đẹp.
Đứng lẫn trong đám thư đồng theo sau hoàng tử, Vũ Văn Dật Phàm lẳng
lặng nhìn đại ca hắn, nghĩ thầm, đại ca hắn cả Ngự Lâm Quân cũng khỏi ở
lâu, nhưng mà như thế cũng tốt, nếu đại ca hắn không có chỗ đứng như
trước, hắn trái lại có thể buông tha cho đại ca hắn, lưu y một mạng. Bất quá, sao đại ca hắn lại ôm con ưng của Liễn Vương?
“Việc này…” Vũ Văn Hạo Chính nhất thời nghẹn họng, không
nghĩ tới thái tử lại không nể mặt mũi Vũ Văn Gia như vậy, kỳ thực cũng
đang không vui.
Địch Vũ Liễn lúc gần đến Phúc Thọ Viên, từ đằng xa đã nghe thái tử
cao cao tại thượng kia đang trách mắng người. Vốn đã mâu thuẫn gay gắt
với y, lại nghe mũi dùi trong lời nói đương chỉa về phía Vũ Văn Dật
Thần, A Đấu bị gọi liên tục, sắc mặt tức thì thâm trầm hơn. Mấy lời châm biến của các hoàng huynh khác cũng truyền vào tai nàng không sót một
chữ. Thế là, ba người Tiểu Phúc Tử phía sau nàng khó hiểu nhìn chủ tử
nhà bọn hắn rõ ràng là cách Phúc Thọ Viên không xa, nhưng lại thi triển
khinh công, chạy tới đó.
Đều là hoàng tử nên Vũ Văn Hạo Chính không tiện chỉ trích, mà Vũ Văn
Dật Thần lại cứ cúi đầu không hé môi, mặc cho đại gia châm biếm hắn,
trong lòng nhưng đang thầm oán, châm biếm một gã ngốc bộ thú vị lắm ư?
Hắn đã bảo hoàng tử sống rất vô vị mà, loại chuyện này bọn họ cũng có
thể xem như chủ đề nói mãi không ngừng, đạo đức kém! Thật là xui xẻo,
gặp phải một hoàng tử ăn đã mất khẩu vị rồi, vậy mà lại nảy ra cả một
đám! Ai, đáng thương cho hắn, trốn không xong! Bất quá, bọn họ vạch lá
tìm sâu thế cũng tốt, nói ngược lại không chừng còn có thể giúp hắn một
tay, khiến hắn không được ở lại Ngự Lâm Quân nữa.
“Ô, thọ tinh của chúng ta tới rồi!” Thanh âm bát hoàng tử
vang lên tựa như kinh hỉ, vốn hắn đang muốn nói gì đấy với Vũ Văn Dật
Phàm, nên xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy Địch Vũ Liễn vội vã tới.
Thọ tinh? Không lẽ là Liễn Vương ư? Tiêu rồi, thật là họa vô đơn chí, thế nào lại đụng mặt tiểu vương gia nữa? Vũ Văn Dật Thần không cùng
những người khác dõi về hướng Liễn Vương, mà cúi gầm đầu xuống, lại còn
lén trốn ra sau lưng ngũ thúc hắn, hận không thể đào một cái hố ngay lúc này để nhảy xuống, hay là thi triển khinh công, bỏ chạy mất dép, nói
tóm lại miễn Liễn Vương đừng trông thấy hắn là được rồi. Đáng tiếc, bên
trên chỉ toàn là ước vọng đẹp của hắn.
Chúng hoàng tử đều đánh tiếng chào hỏi Liễn Vương, tiếc là người nào
đó trước giờ luôn lạnh nhạt với người, trận này tâm tình không tốt, nhìn bọn họ ai cũng không thuận mắt, dĩ nhiên ngay cả đáp cũng không thèm,
ngay tức thì, chúng hoàng tử nghẹn một ngụm khí ngay giữa bụng, nuốt
xuống không thông.
“Thập lục đệ, ngươi đã đến rồi.” Thái tử ánh mắt khác
thường, chỉ cần nghĩ đến cái gai trong mắt ít năm nay giẫm lên đầu hắn,
thu hết sủng ái của phụ hoàng, bị hắn xem là đối thủ lại là nữ tử, trong ngực thật không phải tư vị, mất sạch mặt mũi.
“…” Không trả lời, Địch Vũ Liễn vẫn tùy tiện như trước, hoàn toàn không xem y như thái tử mà hành lễ, chỉ xấc xược liếc y một cái,
sau đó, bèn đi tới chổ Vũ Văn Dật Thần đang đứng như sám hối.
Chung quanh lắng đọng, giác quan thứ sáu của Vũ Văn Dật Thần nói cho
hắn biết bất thường, hắn ở sau lưng ngũ thúc hắn tỉnh bơ tiếp tục lùi ra sau, thầm hối hận, sớm biết như thế ban nãy không nên nói với ngũ thúc
hắn là bị tiêu chảy, phải nằm thẳng cẳng trên đất giả bộ bất tỉnh mới
đúng, dù sao vẫn tốt hơn so với bây giờ phải chết!
“Tham kiến Vương gia!” Vũ Văn Hạo Chính vội vàng thỉnh an
Địch Vũ Liễn, đồng thời, đưa tay lôi đại chất tử ở đằng sau ra, bắt y
đứng bên cạnh mình, cùng hành lễ.
A a a, ngũ thúc, không nên kéo con ra làm chi a! Trốn còn không kịp
cơ! Vũ Văn Dật Thần nội tâm kêu lên bi thương, hắn gục đầu nhìn mặt đất, mặt khờ kia bỗng chốc héo hắt như khổ qua.
Hắn mới vừa đứng ổn, đã thấy trước mắt xuất hiện một đôi hài đen, hắn dán mắt nhìn vào vạt áo của đối phương, lại không kịp đề phòng một đôi
tay thoắt duỗi tới chổ Si Mị trong lòng hắn, hắn theo phản xạ có điều
kiện hất tay đối phương ra, bảo hộ Si Mị, nhưng lui về sau một bước, mới phản ứng kịp, đối phương hẳn là Liễn Vương, liền chết đứng tại trận.
Hết thảy người trông thấy động tác của hắn, đều cảm thấy thằng ngốc này chắc ngại mệnh quá dài.
Động tác của Địch Vũ Liễn thoáng dừng lại, sau đó cấp tốc vung tay ra đoạt Si Mị trở về, lần này không bị Vũ Văn Dật Thần phản kháng nữa.
Có người cười hả hê nhìn Vũ Văn Dật Thần, chờ Địch Vũ Liễn phát biểu.
“Si Mị không thích bị ôm quá lâu, nó sẽ khó chịu.” Địch Vũ Liễn vuốt vuốt đầu Si Mị, lại thả nó lên vai Vũ Văn Dật Thần, “Để nó đứng thế này được rồi.”
Có đùa không đó, nàng vậy mà không nổi lửa?
“Si Mị cứ giao cho người, đối tốt với nó, thỉnh thoảng bản vương
sẽ đến thăm nó. Ngoài ra, tuy đã tặng cho ngươi, nhưng không cho phép
đổi tên!” Tiểu Ưng? Đó là tên sao! Còn dám hiềm vì nàng đặt tên không hay, “Nó vốn đã là một con ưng, không cần ngươi nhấn mạnh nữa. Ngươi đặt cái tên đó cũng y như chưa đặt, vả lại, nó cũng không còn nhỏ nữa!”
Nghe nàng nói muốn tặng Tiểu Ưng cho mình, Vũ Văn Dật Thần trong lòng tưng bừng nở hoa, nhưng nghe nàng nói còn thỉnh thoảng tới xem nữa, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, mỗ nam tử khờ không khỏi rùn mình, trong lòng phát hoảng, tiểu vương gia rốt cuộc lại tính làm gì? Sẽ không phải là kiếm cớ tới gặp mình chứ? Sẽ không đâu nha, là hắn nghĩ quá thôi!
Đương lúc Địch Vũ Liễn tiếp tục nói không cho đổi tên, hắn thì thầm,
Tiểu Ưng thuộc về hắn, hắn thích kêu sao thì kêu, tiểu vương gia cũng
đâu có nghe thấy, bất quá, hắn đặt tên cho Tiểu Ưng vì sao tiểu vương
gia lại biết nhỉ?
Chuyện lạ lùng nhất trên đời này đã xảy ra, hoàng đệ thị huyết sát
tinh của bọn hắn vậy mà lại hào phóng tặng ái ưng, lại còn tặng cho một
vị trứng thối! Chúng hoàng tử vô cùng kinh ngạc, nhưng càng nghi hơn là
nàng tâm địa khó lường, đang bắt đầu chiến thuật lôi kéo gia tộc Vũ Văn.
“Vũ Văn thống lĩnh, ngươi lại lạm dụng chức quyền, sắp xếp cho
thân thích thiếu năng lực vào Ngự Lâm Quân, chuyện này bản cung sẽ hướng phụ hoàng bẩm báo, ngươi tự lo thu xếp đi!” Thái tử đầu tiên nghĩ
không thể để cho Địch Vũ Liễn có cơ hội, thêm nữa, một trong những
chuyện phụ hoàng hắn không thể tha thứ nhất chính là hạ nhân lạm dụng
chức quyền, bổ nhiệm thân thích, khuếch trương thế lực của mình. Hắn đã
nhiều lần bày tỏ với Vũ Văn Hạo Nhiên bọn họ, nhưng đều không lôi kéo
thành công, nếu đã không thể dùng cho mình, chi bằng hủy nó đi.
“Thái tử điện hạ, việc này…” Cảm thấy bất ngờ, Vũ Văn Hạo
Chính không nghĩ tới thái tử lại cùng Vũ Văn Gia bọn hắn đối nghịch.
Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tất cả mọi chuyện ba huynh đệ Vũ
Văn bọn họ tân tân khổ khổ làm để duy trì vinh quang gia tộc đều thành
công toi.
“Thái tử điện hạ đã hiểu lầm! Vũ Văn Dật Thần là thần đệ bảo Vũ
Văn thống lĩnh hôm nay tiến cung dẫn theo. Thần đệ dự định cho hắn vào
hộ đội tùy thân của mình, nên mới bảo hắn lưu lại trong Ngự Lâm Quân một lúc, xem thử hắn thế nào. Mười lăm tháng giêng hắn sẽ chính thức trở
thành một thành viên trong tùy thân hộ đội của thần đệ. Tiểu Phúc Tử,
nhớ lấy sớm đem y phục đưa tới Vũ Văn quý phủ.” Địch Vũ Liễn nữa chừng nhớ tới người bên cạnh nàng cần ăn mặc giống nhau.
“Dạ!”
Mọi người đều bị quyết định này của nàng làm cho sững sờ, với Vũ Văn
Dật Thần thì lại càng như đất bằng dậy sóng, tiểu tử khờ trong lòng
trúng một đạo sét từ trên trời bổ xuống, tức khắc toàn thân bị thiêu đến cháy đen còn bốc cả khói.
A a a! Hắn như mong muốn được toại nguyện, không phải vào Ngự Lâm
Quân nữa rồi, nhưng mà, tình cảnh sao phải biến đổi kinh khủng thế này,
vừa thoát khỏi hang sói, lại rơi vào miệng cọp! ? Tiểu vương gia này y
cực, đúng là, tâm địa khó lường!
“Thập lục đệ, ngươi đang nói đùa thì phải! Để tên ngốc này vào
tùy thân hộ đội của ngươi? Quá nực cười, ngươi nếu như thiếu người mà
nói, có thể tuyển Vũ Văn Dật Phàm, đệ đệ hắn thế nhưng so ra còn mạnh
hơn hắn nhiều!” Bát hoàng tử còn xem thường mà nhấn mạnh, cảm thấy thật quá sức tưởng tượng rồi.
“Hiểu Dân cũng có thể, nói chung, ở chỗ này chọn đại một người, cũng tuyệt đối mạnh hơn hắn!” Lôi kéo kiểu này cũng quá lộ liễu rồi, thái tử mặt đầy châm chọc.
Ở đây không tới phiên Vũ Văn Dật Thần nói, cho nên hắn thủy chung
cuối đầu, không nhìn tới ai, thầm nghĩ vận xui đúng là không cần lý do
để tới.
“Không cần các vị hoàng huynh quan tâm, đối với người vô năng,
hoàng đệ ta thế nhưng trước giờ không có hứng thú, ở chỗ này nếu như
thật chọn đại một người năng lực cũng cao, há chẳng phải ta đã tuyển làm hộ vệ cận thân từ lâu rồi sao?” Ngầm mỉa mai những kẻ này năng lực không tới đâu, Địch Vũ Liễn trầm tĩnh đảo mắt qua tất cả mọi người, sau cùng dừng lại trên người bát hoàng tử, “Bát hoàng huynh, hoàng đệ
ta nhớ được ngươi năm đó thế nhưng cực lực đề cử Vũ Văn thiếu tông chủ
làm thư đồng của ta, thế nào, Vũ Văn thiếu tông chủ năng lực xuất chúng
thế nào lại biến thành ngu đần rồi? Bát hoàng huynh, ngươi nói chuyện
trước sau không giống, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
“…” Rõ là gậy ông đập lưng ông, bát hoàng tử bị nàng đề
tỉnh, mới nhớ lại chuyện nàng tuyển thư đồng từ trước đây rất lâu, trong bụng tức đến giậm chân, nha đầu chết tiệt này, nhớ kỹ như vậy làm gì!
Còn phản ứng nhanh như thế làm chi!
“Khi ấy ta đã định tuyển hắn làm thư đồng, thế nhưng hắn không
tham gia thi tuyển, giờ chẳng qua là chậm mất mười hai năm thôi, cho nên các vị hoàng huynh không cần kinh ngạc thái quá.”
Lặng im như tờ, trong lòng mỗi một người đều là ngũ vị tạp trần, đố
kị, hết hồn, không dám tin, xem thường, vân vân, đủ loại xúc cảm đan xen trong lòng.
Thư đồng bên cạnh chư vị hoàng tử cảm thấy như bị hạ thấp, A Đấu cũng có thể được Liễn Vương coi trọng, bọn hắn vậy ngay cả A Đấu cũng không
bằng, còn đám hoàng huynh của Địch Vũ Liễn lại ngửi thấy mùi nguy cơ,
nàng ngay cả A Đấu cũng dám dùng, hiển nhiên không biết nàng lại đang
mưu toan chuyện gì nữa!