Rốt cuộc tại lúc tiếng rống giận dữ của Vũ Văn Hạo Nhiên vang lên, Vũ Văn Dật Thần sử một chiêu tốc độ có tăng nhanh đủ để “cho cậu chút mặt
mũi”, đại khái là từ tốc độ ốc sên đã biến hóa nhanh chóng thành rùa bò.
Đợi đến lúc cậu diễn luyện xong thì thấy hình như cậu tựa như thực
yên tâm bởi vì bản thân đã có thể đem toàn bộ chiêu thức sở học hoàn
toàn thi triển ra, thở thật sâu một hơi, liền ngay sau đó quay khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà chất phác về phía cha cậu, cười đến sáng lạn vui vẻ,
còn hơi có vẻ giống như tranh công nói: “Cha, con sử xong rồi!” Tiếp
theo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn được lấp đầy bởi tình cảm tôn trọng và kính
yêu sâu sắc tha thiết chờ đợi nhìn cha cậu, lại chờ đợi, khóe miệng cong cong thấp thoáng nụ cười tựa trăng non, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh
sao, lại thêm không ngừng chớp chớp, tựa như không một tiếng động hướng
về phía cha cậu nói: khích lệ con đi, khích lệ con đi, hôm nay con đã sử hoành thành cả bộ đó nha!
A—- Vũ Văn Hạo Nhiên trong lòng đột nhiên muốn quát to một tiếng, một hơi nghèn nghẹn tại giữa ngực muốn ra cũng không ra được mà nuốt vào
cũng nuốt chẳng trôi, chính là cái loại cảm giác đấy! Mỗi một lần đều
hại chính bản thân mình không đành lòng tạt một gáo nước lạnh vào người
nó, cũng chẳng thể lấy Tam Tự Kinh vuông vuông tròn tròn để mà mở miệng
chửi bới. Con trai ngu dốt, có mắng nó thì cũng vô dụng thôi! Aiz, thật
đúng là…!
“Đã sử hoàn rồi thì tốt!” Vũ Văn Hạo Nhiên rặn ra một cậu như vậy rồi phất tay áo rời đi.
Đứa con này quả thật ngu dốt! Đã như vậy mà không nhận ra chênh lệch
giữa mình với người khác, vẫn đứng đấy mà tự mình đắc trí cho rằng cứ có thể thi triển toàn bộ bài một cách hoàn chỉnh là thành công, mà chẳng
biết rằng với công lực như thế đi ra ngoài gặp gỡ người cũng không chỉ
có là người bị bổ phân phần mà cũng còn làm mất hết thể diện bộ tộc Vũ
Văn bọn họ! Đây cũng chính là lý do vì sao không có người cùng nó đánh
luyện! Các vị trưởng lão hay cả sức lực thở dài cũng đã không còn, toàn
bộ đều đã theo Vũ Văn Dật Thần bay đi đâu mất.
Thầm nghĩ những người cao hứng ngày hôm nay chắc cũng chỉ có các vị
phu nhân kia của Vũ Văn Hạo Nhiên, các bà người người đều thật tình nhìn Vũ Văn Dật Thật cười đến vô cùng hòa nhã. Vì rằng con trưởng càng ngu
dốt thì con của các bà tương lai càng mới có thể trở thành tông chủ kế
thừa gia nghiệp! Cứ tiếp tục như thế này, rồi một ngày nào đó Vũ Văn Dật Thân sẽ bị người trong gia tộc phế bỏ danh hào Thiếu tông chủ này của
nó thôi! Điều này làm sao có thể làm cho các bà không thuận mắt được?
Còn về phía các đệ đệ cùng đường đệ của Vũ Văn Dật Thần lại đứng ở
một bên trộm thầm thì chê cười cậu, ánh nhìn có chút thương hại. Nhưng
dù sao thì việc này đối với Vũ Văn Dật Thần cũng chẳng hề có bất kỳ ảnh
hưởng gì, cậu hướng về phía bọn họ cười thật thân thiết sau đó đem kiếm
gỗ đặt tại giá đỡ, bước nhanh về phía Thiên Viện, muốn đi nhìn mẫu thân
của cậu một chút.
Cha quả nhiên chưa có nói đến chuyện tối nay dùng bữa cùng nhau, thật tốt, cậu có thể đi về nơi của mẫu thân! Không có cậu ở một bên dụ dỗ
thì không biết dì Lan có thành công dỗ mẹ cậu ăn cơm được không nữa?
Trong lòng muốn gặp mẫu thân khiến tốc độ chân cậu ngày càng nhanh.
Cậu vừa gặp mẫu thân ở ngoài nhà thì thấy nha hoàn Lan Tú từ trog mở
cửa đi ra, tay cầm cái chổi cùng chiếc xẻng hót, trong chiếc xẻng kia
vẫn loáng thoáng dấu vết của vài mảnh bát đĩa hòa lẫn cùng chút đồ ăn.
“Dì Lan, đây là…?” Tuy rằng Lan Tú là nha hoàn tùy thân của mẹ cậu nhưng Vũ Văn Dật Thần vẫn luôn tôn xưng bà một tiếng dì Lan.
“Giữa trưa lúc mà thiếu tông chủ không tại đây, phu nhân cũng không
đụng vào cơm chút nào. Tôi vừa đem đồ ăn còn nóng lên, muốn phu nhân ăn
một chút, vậy mà phu nhân cũng không ăn, còn hất đổ đồ ăn lên trên mặt
đất.” Lan Tú vừa bất đắc dĩ lại vừa khổ sở.
“Vừa lúc cũng đến giờ ăn tối rồi, dì Lan, dì đi làm lại cái mới đi,
chúng ta cùng nhau ăn” Vũ Văn Dật Thần tựa như an ủi hướng về phía bà
cười một cái.
Lan Tú gật đầu xoay người đi chuẩn bị, Vũ Văn Dật Thần liền đi thẳng vào trong nhà nhìn mẫu thân cậu.
Vào thời điểm tâm ý của người chồng thay đổi, dù người vợ có làm thế
nào, có dùng yêu thương thâm tình đến cỡ nào để kêu gọi chồng mình quay
về cũng là uổng công, thế nên ngày xưa ghen với làm nũng từng là đáng
yêu trong mắt chồng nay đã biến thành cố tình gây sự, từ yêu mà nảy sinh tâm lý độc chiếm thì bị định nghĩa thành ghen tị đáng xấu hổ, mà việc
ngăn cản phu quân nạp thiếp lại biến thành hành vi mất đức hạnh khó chấp nhận được! Người phụ nữ như vậy đành bất lực trơ mắt thấy chính mình
mất đi người mình yêu, thương tâm rơi lệ, thế nhưng người khổ lại là
chính mình!
Mẫu thân Mẫn Mẫn của Vũ Văn Dật Thần chính là một người phụ nữ số khổ như vậy. Bà đã từng tin rằng mình được trời xanh chiếu cố, tuy rằng từ
bé đã mất đi cha mẹ nhưng lại may mắn sống nhờ tại nhà của biểu ca xa Vũ Văn Hạo Nhiên.
Bà cùng ông là thanh mai trúc mã, hẹn định ở với nhau cả đời. Vũ Văn
Hạo Nhiên đã từng vì bà mà không tiếc đấu tranh cùng gia tộc, cuối cùng
đã thành công cưới một người không nơi nương tựa, một người không thể
mang lại cho bộ tộc Vũ Văn bất kỳ lợi ích gì như bà.
Trên tất cả, bà từng cảm thấy nhiều ngày nhiều đêm có vị ngọt ngào
quanh quẩn trong lòng. Nhưng sau khi Dật Thần bé bỏng sinh ra được hai
năm, Vũ Văn Hạo Nhiên lúc ấy đã bước vào quan trường vì xã giao mà đi
tới thanh lâu cùng đồng sự, trong phút chốc liền xảy ra biến cố.
Một lần đó, ông nói là gặp dịp thì chơi, là ngoài ý muốn! Kết quả của việc ngoài ý muốn đó là Vũ Văn Dật Thần có thêm một đệ đệ cùng cha khác mẹ, mà kỹ nữ hạng nhất Yến Đô liền được đón vào Vũ Văn phủ.
Trái tim Mẫn Mẫn tựa như đang sống bị đao khoét đi một miếng, thống
khổ, nhưng chỉ vì Vũ Văn Hạo Nhiên không ngừng xin lỗi nhận sai, thậm
chí lập ra lời thề không gặp vị tân thiếp kia nữa, quan hệ hai người lại tốt trở lại.
Tuy vậy, ngày vui chẳng dài, Vũ Văn Hạo Nhiên tiến nhập quan trường
đã thay đổi. Tin tức về Tam tiểu thư Ô thị sắp vào phủ đối với bà tựa
như tiếng sét giữa trời quang, bà không thể tin! Lúc ấy ông vẫn đang là
Thiếu tông chủ bộ tộc Vũ Văn lại đưa ra lý do rất đơn giản, ông mang
trọng trách gánh vác tương lai của bộ tộc Vũ Văn, ông nên suy nghĩ vì
lợi ích của bộ tộc! Mà bà nếu yêu thương ông thì phải thông cảm cho ông!
Chính vì không muốn cùng người khác chung một chồng, cũng vì không
muốn tin rằng chồng mình sẽ đối xử như ấy với mình, Mẫn Mẫn cùng Vũ Văn
Hạo Nhiên đã có tranh cãi lại thêm chiến tranh lạnh. Nhưng sóng trước
chưa tan sóng sau đã tới! Tại ngày thứ hai sau lần Vũ Văn Hạo Nhiên
không muốn chịu đựng sự lạnh lùng của bà nữa mà phất áo quay đi, ông với năng lực xuất chúng lại được hoàng thượng ban cho hai mỹ nữ mà ngoại
quốc tiến cống.
Thế là trong một năm đó, việc bị chồng phản bội, chuyện có bốn người
đàn bà khác liên tục vào cửa làm cho Mẫn Mẫn hoàn toàn sụp đổ, phát
điên!
Đường đường là chủ mẫu của đại tộc hiển hách Vũ Văn lại phát điên,
chuyện này làm cho chư vị trưởng lão chỉ trích rất nhiều, tuy nói rằng
không bức bách Vũ Văn Hạo Nhiên hưu vợ, nhưng vị tông chủ phu nhân này
nhanh chóng bị đưa đến Thiên viện trong phủ, mọi chuyện lớn nhỏ trong
phủ từ nay đề do Tam phu nhân xuất thân từ Ô thị tiếp quản.
Những chuyện mà cha mẹ từng trải qua đã được Lan Tú nói lại toàn bộ
cho Vũ Văn Dật Thần, mẫu thân ôn nhu mỹ lệ của cậu thần trí từ bình
thường trở lên không rõ ràng, cuối cùng thì cũng hoàn toàn phát điên,
đây cũng là sự thật mà cậu tuổi nhỏ tự mình trải qua, vĩnh viễn khắc ghi vào trong trí nhớ không thể nào quên được.
Vũ Văn Dật Thần vừa bước chân vào nhà, người phụ nữ nhỏ nhắn vốn đang tự mình chơi đùa ca hát ngẩng đầu lên nhìn cậu, vui vẻ nhanh chóng chạy ra lên tiếng: “Hạo Nhiên ca! Chàng tới rồi!”
“Ừ!” Gặp mẫu thân dùng biểu hiện thật ngây thơ nhìn mình, coi mình
trở thành cha Vũ Văn Hạo Nhiên, Vũ Văn Dật Thần thật sự đang khóc trong
lòng, rất nhiều lần cậu đều muốn dùng hai bàn tay này mạnh mẽ lay tỉnh
mẫu thân, nói cho bà biết, để bà nhìn cho rõ, cậu là con trai của bà! Bà có thể quên hết mọi thứ nhưng làm sao có thể lại quên đi cậu, con trai
của bà! Tuy vậy kinh nghiệm thuở còn thơ lúc mẫu thân lần đầu tiên phát
bệnh đã cho cậu biết, dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa, có khóc to cỡ
nào cũng khồng hề có hữu ích, ngược lại còn có thể kích thích mẹ cậu đến điên nặng hơn, thế nên cậu lựa chọn im lặng, dù mẹ cậu có coi cậu là ai thì cậu sẽ thành người đó, tựa như giây phút này, cậu cứ nương theo mẹ
cậu mà tiếp nhận thôi, “Nghe Lan Tú nói Mẫn Mẫn hôm nay không ngoan,
giữa trưa cũng ăn không tốt, mới rồi còn phát giận đem cơm nóng đổ đầy
trên mặt đất!”
So với cậu còn cao hơn một chút, Mẫn Mẫn bĩu môi lôi kéo cậu lay lay
cánh tay nói: “Đều do Hạo Nhiên ca nuốt lời không tới bồi Mẫn Mẫn ăn
cơm!”
“Xin lỗi, là lỗi của ta!” Vũ Văn Dật Thật nuốt xuống nỗi khổ sở vừa
dâng lên trong lòng, nhìn tóc mẹ cậu vốn được chải cẩn thận đã có vẻ hơi rối liền nuốt nuốt thông cổ họng, mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Tóc của nàng bị rối rồi, ta giúp nàng chải lại một lần nữa nhé, được không?”
“Ừ!” Mẫn Mẫn thật nhanh chóng ngồi trước gương soi. Vũ Văn Dật Thần
đứng ở phía sau bà, tay cầm lấy lược, thực sự nghiêm túc giúp mẹ cậu
chải đầu vuốt tóc, lại cực kì cẩn thận như sợ rằng nếu dùng sức quá mạnh lại làm mẫu thân bị đau. Cậu một bên chải đàu một bên nghe mẹ cậu nói
chuyện ríu rít, thỉnh thoảng lại tiếp lời vài câu, chỉ có hốc mắt dần đỏ lên kia mới có thể nói rõ tâm tình chân chính của cậu bây giờ.