Đến khi Bích Tiêu cùng Tử Địch quay lại, Địch Vũ Liễn vẫn không hề
nhúc nhích đứng tại nơi đó hờn dỗi, chẳng qua lúc này bé đã không còn có sát khí u ám như trước đây mà hơi có chút trẻ con, phùng mang trợn má,
chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nhìn qua đã thấy bé có vẻ đã khôi
phục một chút vẻ đáng yêu phù hợp với độ tuổi.
Cho dù bé có phân tích thế nào đi chăng nữa thì cũng ra được một kết
luận là người con trai vừa rồi đến tham gia cuộc tuyển chọn thư đồng cho bé, vì cậu ta không phải hoàng huynh của bé, cũng không phải thái giám
trong cung, như vậy thì chỉ có thể là người từ ngoài cung tới, nhưng cậu ta cũng không phải là con cháu hoàng thất, thế nên suy đoán của bé nhất định không có sai!
Hướng mà Vũ Văn Dật Thần kia chuồn đi vừa vặn là con đường mà bé vừa
chỉ cho cậu ta biết, cái con đường mà có thể vô tình gặp được hộ vệ đó.
Đáng ghét! Ngay cả khi chạy trốn cũng không quên chọn đúng đường! Địch
Vũ Liễn thở phì phì trừng mắt nhìn chòng chọc vào con đường kia, nhớ lại lúc trước bé định giúp cậu ta không cần phải thi, tuyển thẳng làm thư
đồng cho mình, nhưng người ta cũng không thèm cảm kích mà còn chạy trốn
tựa như có ác quỷ đuổi theo phía sau, chạy nhanh đến mức lúc quay đầu
lại đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu! Trong thoáng chốc, có một chút buồn bực đi kèm với cảm giác thất vọng lan tràn trong lòng, tâm trạng sa
sút, hiếm khi tìm được một người thuận mắt…, bỗng bé thu lại ngay lòng
hờn dỗi của mình, hừ một tiếng, bé làm gì có nhìn cậu ta thấy thuận mắt đâu chứ! Có cái gì đặc biệt hơn người! Cậu ta không muốn thì bé cũng
chẳng cần! Cứ chạy đi! Đừng có mà xuất hiện lại trước mặt bé, bằng không bé tuyệt đối sẽ khiến cậu ta hối hận vì dám trêu chọc bé!
Lúc này đây Bích Tiêu đang đứng ở phía sau bỗng nhẹ nhàng lên tiếng
gọi bé một tiếng: “Tiểu chủ tử, tôi đã mang hòm thuốc tới rồi, có thể
bôi thuốc cho ngài bây giờ đây!”
“Không cần! Ta đã bôi thuốc rồi!” Địch Vũ Liễn hồi phục tinh thần, vẻ lạnh lùng trước đây đã trở lại trên khuôn mặt, sau khi bé lạnh giọng
trả lời, liền cất bước đi về hướng Tuệ Vũ Điện.
Bích Tiêu cùng Tử Địch ảo não nhìn nhau một chút, không rõ chủ tử nhà họ đã bôi thuốc lúc nào, nhưng là nô bộc trung thành nên cũng không hề
hỏi nhiều, giữ vững nguyên tắc chỉ một lòng thuần phục, hai người nén
lại nững câu hỏi trong lòng, theo sát phía sau bé.
Khi Địch Vũ Liễn sắp đến Tuệ Vũ Điện, từ xa đã thấy được có hơn mười
đừa nhỏ đứng ngoài điện, có lẽ là do đã có người dặn dò qua, không được
làm ồn nên bây giờ tuy có nhiều người nhưng cực kỳ yên tĩnh.
Vừa thấy Thập lục hoàng từ tới, vị Đào công công lớn tuổi vội vàng
tiếp đón, vẻ mặt căng thẳng mở miệng giải thích: “Thập lục điện hạ, ngài nên minh xét, người tự ý hủy đi tư cách dự thi của mấy đứa nhỏ kia là
Văn công công…”
“Câm miệng!” Địch Vũ Liễn trừng mắt, liếc ông ta một cái, bé rất
không kiêng nhẫn nghe những lời từ một người mà bé không biết, sau đó bé liền gọi tiểu giám hầu hạ bên người đến giải thích, “Tiểu Phúc Tử!”
Tiểu Phúc Tử đi tới bên người Địch Vũ Liễn, khom lưng bẩm báo việc
Văn công công dám cả gan làm loạn, đồng thời dâng bản danh sách trong
tay lên trước mặt bé để cho bé nhìn lướt qua.
Địch Vũ Liễn tùy tiện lật lật vài trang bản danh sách trên tay Tiểu
Phúc Tử, khuôn mặt hờ hững hỏi: “Tổng cộng có tất cả bao nhiêu người?”
“Bảy mươi sáu người!”
“Thế Văn công công dẫn theo bao nhiêu người?”
“Mười tám người!”
“Hừ!” Dám tự ý đánh rớt nhiều người như vậy! “Xuất thân của mười tám người kia như thế nào?”
Ngay lập tức, Tiểu Phúc Tử lật bản danh sách lên, lần lượt chỉ vào
từng tên không có trong đội ngũ hiện tại nói qua, xem ra cậu đã điểm
danh qua từ trước.
Khi nói về gia thế của mỗi người, Tiều Phúc Tử giải thích rất kỹ
càng, mười tám người này đều xuất thân từ danh môn quý tộc, chi cần xem
tên họ là biết là gia tộc nào, thêm vào nữa, Tiểu Phúc Tử trước khi lên
mười cũng đã từng là một vị tiểu thiếu gia của Phong gia, một số trong
hai mươi tư nhà quý tộc, khi tuổi vẫn còn nhỏ cậu vẫn thường nghe cha
cậu giảng giải tường tận về chuyện của các thế gia, cậu vẫn nhớ được rất rõ rằng. Mà một thiếu gia quý tộc cuối cùng lại lưu lạc thành thái giám cũng bởi vì trụ cột duy nhất của Phong tộc là cha cậu bỗng nhiên mắc
bạo bệnh mà chết, khiến cho một bộ tộc vốn đã suy tàn nay lại càng tụt
dốc hơn nữa. Đời sống trong nhà trở nên khốn đốn, đệ muội lần lượt chết
trẻ, chỉ còn sót lại hai người là cậu cùng một đệ đệ nhỏ tuổi nhất, mẫu
thân của cậu cũng vì gia đình gặp chuyện không may mà đau ốm liên miên,
bệnh tình càng ngày càng trầm trọng. Chính vì không có tiền đi khám
bệnh, Tiểu Phúc Tử bất chấp sự phản đối của tiểu thúc nhà mình mà bán
mình vào trong cung, trở thành một tên tiểu thái giám, dù vậy tiền bán
thân cũng không thể cứu được mẫu thân của cậu.
Đường đường là con cháu nhà quý tộc mà lại trở thành công công, cuộc
sống của Tiểu Phúc Tử cũng không hề dễ chịu, Phong gia đã đoạn tuyệt
quan hệ với cậu, không vừa ý với việc cậu tự hạ thấp mình! Thái giám
cung nữ trong cung cười nhạo cậu, ai ai cũng khi nhục cậu! Nhóm các vị
nương nương xuất thân hiển hách khi biết chuyện liền tỏ ra khinh bỉ,
chán ghét, tự như vị Thục phi đã chết kia đối xử với cậu khiến cho cậu
có cảm giác là mình cực kỳ bị đày đọa! Một lần kia cậu thực sự đã cho
rằng bản thân mình sẽ chết, sẽ gặp lại cha mẹ tại âm ty, nhưng lại được
Thập lục hoàng tử ra tay cứu giúp, lúc này đây mới khôi phục được địa vị bản thân. Thế mới biết, cậu cuộc đời này đã lập lời thề tận trung với
Thập lục hoàng tử, tận tâm tận lực với từng mệnh lệnh của Địch Vũ Liễn,
không chỉ giải thích rõ ràng tường tận mà còn đem bối cảnh gia thế của
mười tám người kia giải thích theo trình tự từ cao đến thấp.
Địch Vũ Liễn lắng nghe cẩn thận, sau khi nghe xong cũng trầm lặng
không nói một câu nào, liên tưởng đến lời nói của phụ hoàng chiều qua có nói với với bé. Cuộc tuyện chọn lần này không chỉ là tuyển thư đồng cho bé, mà còn là một lần kiểm tra đánh giá của phụ hoàng đối với việc học
tập của bé trong khoảng thời gian này.
“Liễn nhi, những tên thư đồng này con nên tuyển thật kỹ, suy nghĩ cẩn thận rồi mới chọn! Đừng quên những thứ trẫm đã dạy con, chọn người ở
bên mình cần chọn như thế nào, cần chọn dạng người gì! Bên cạnh đó, con
nhớ lại một chút xem năm nay trẫm đã để Thái phó dạy con lịch sử của các triều đại trước, cùng với việc liên hệ lại nội dung nói chuyện ngày
thường của trẫm với con! Trẫm hi vọng con có khả năng đưa ra được một
cái kết quả làm trẫm vừa ý!” Dáng vẻ tươi cười của Diên Lân Đế mang theo thâm ý.
Tình hình của Địch Vũ Liễn không hề giống với các hoàng tử khác, Thái phó của bé, Vương Trí Lợi năm nay đã sáu mươi tám. Ông chính là Thái
phó của Diên Lân Đế tại lúc Đế vẫn còn đang là hoàng tử, bị Đế đặc biệt
hạ chỉ mời ông trở lại hoàng cung dạy dỗ Địch Vũ Liễn. Nội dung học tập
của hoàng tử khác đều do chính Thái phó tự mình quyết định, dạy theo
những nội dung cơ bản nhất, nhưng nội dung học tập của bé ngoại trừ việc chính Thái phó tự mình chọn lựa nội dung nền tảng, còn có những nội
dung mà Diên Lân Đế đặc biệt chỉ định. Sau tháng năm năm nay, từ khi bé
tiến vào An Khang Điện ở, Diên Lân Đế mỗi ngày đều dành tới nửa canh giờ để tới dạy bé quyền mưu thế lực.
Ban đầu Địch Vũ Liễn không thể hiểu thấu đáo ý tứ của phụ hoàng bé,
những mặt mà lịch sử những triều đại trước đề cập đến rất trải rộng, bé
còn chưa có học xong, mà những thứ gì đó phụ hoàng cùng bé bàn luận ngày thường cũng hết sức hỗn tạp, bé chỉ có thể nghĩ ra được rằng cái gọi là thành quả vẻn vẹn là chuyện người được bé chọn phù hợp với tâm tư của
phụ hoàng bé, nhưng mà lúc này đây, sau khi bé nghe được việc làm của
Văn công công, bé bỗng nhiên phát hiện ra rằng chuyện không chỉ có vậy.
Sở dĩ bé phái Tiểu Phúc Tử tự mình đi kiểm tra số lượng những đứa trẻ tham gia tuyển chọn là vì sáng nay Thái phó Vương Chi Lê có hỏi: “Thập
lục điện hạ, cuộc tuyển chọn này mục đích là tuyển chọn thư đồng cho
ngài, ngài không phái một người bên mình nhìn qua từ đầu đến cuối một
chút sao?”
Dù sao cũng có cảm giác Thái phó cùng Phụ hoàng của bé cùng là một
dạng, ưa thích nói lời mang hàm ý khác, đòi hỏi nhiều suy nghĩ, thế nên
Địch Vũ Liễn thầm nghĩ một chút rồi lệnh cho Tiểu Phúc Tử buổi chiều tự
mình đi một chuyến, không nghĩ tới thật sự là có chuyện phát sinh!
Vị Văn công công này có lá gan cũng không nhỏ! Địch Vũ Liễn khó chịu
khi nghĩ lại. Bé xem lại một lượt những đứa nhỏ bị ông ta tự tiện gạch
tên đó một chút, trong đầu đột nhiên xẹt qua hai câu giảng của Thái phó
về lịch sử những triều đại trước mà ông rất nhấn mạnh “Tiền triểu sở dĩ
diệt vong, hoạn quan là một trong những nhân tố chủ yếu! Ngoại thích cầm quyền là một nguyên nhân chính khác gây nên sự hủy diệt!”
Địch Vũ Liễn thoáng nhớ lại một vấn đề mà từ trước tới nay bé không
thể trả lời khiến cho phụ hoàng bé vừa ý, khi đó là Đế có mười ba đứa
con, trong đó mười một đứa là hoàng tử, nhập Tuệ Vũ Điện, cùng đi với
hai mươi hai đứa thư đồng, lúc đó Diên Lân Đế có nói ra tên tuổi gia thế của toàn bộ hai mươi hai tên thư đồng đó, để Địch Vũ Liễn nói ra có vấn đề gì không ổn. Bé chỉ có thể đáp duy nhất một điều là toàn bộ những
người này đều là con cháu danh gia quyền thế, điều đấy khiến cho Diên
Lân Đế rất không vừa lòng.
Nhưng hiện nay bé đã có thể đưa ra câu trả lời! Ngoại thích! Những
tên thư đồng kia, tất cả đều xuất thân từ những gia tộc ngoại thích nắm
quyền thế! Bầu bạn bên người hoàng tử có mẫu phi địa vị cao đều là những đứa trẻ trong gia tộc mẫu phi của chính mình, cứ như thập nhị hoàng tử, thư đồng bên người cậu ta vẫn là người của gia tộc bên nhà mẹ đó, đấy
chẳng phải là cảm giác bị gia tộc đó nắm trong tay giám thị.
Văn công công mang theo mười tám người, bé không thể chọn dù chỉ là
một người! Địch Vũ Liễn cuối cùng cũng đưa ra được kết luận, nhưng chung quy bé cũng nhận ra được điều mà phụ hoàng bé muốn không chỉ là như thế này. Bé nên làm như thế nào để có thể ra được cái kết quả mà phụ hoàng
thật sự mong muốn? Tên Văn công công này nên xử trí ra sao cho tốt? Địch Vũ Liên tuy nói đã hiểu rõ hơn một chút, nhưng dù có thông minh đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn chẳng thể đoán ra được dụng ý chân
chính của Diên Lân Đế, bé chỉ có thể quyết định trước hết đi tới nhìn
Mậu Học Hiên rồi sau đó mới quyết định tiếp!
“Để cho tất cả bọn họ đều đứng chờ tại đâu, lúc nào ta nói vừa lòng
thì lúc đó mới thôi!” Sau khi nói xong, Địch Vũ Liễn lệnh cho Tiểu Phúc
Tử cùng tỷ muội Bích Tiêu đi theo, từ Tuệ Vũ Điện chuyển hướng đi về
phía Mậu Học Hiên.
Tiểu Phúc Tử đi trước, lúc lúc lại len lén nhìn trộm một đứa nhỏ đứng trong hàng ngũ kia, đúng lúc ấy hai ánh mắt chạm nhau. Đối phương phát
hiện ra việc mình quan sát Tiểu Phúc Tử vừa lúc bị cậu nhìn thấy, ngay
lập tức mặt mày xấu hổ nhanh chóng nhìn vòng vo sang một mục tiêu khác,
tuy vậy vẫn khiến cho Tiểu Phúc Tử thấy rõ được vành mắt của cậu ta ửng
hồng.
Tuy rằng đã ba năm không thấy nhưng trước đấy Tiểu Phúc Tử chỉ cần
liếc mắt một cái cũng nhận ra người đó là đệ đệ của mình. Nhiều năm qua
cậu cùng gia tộc cắt đứt quan hệ, chưa từng quay lại, nhưng cậu cũng
nghe nói qua việc hôn sự được đính ước từ nhỏ của tiểu thúc do vì đối
phương khinh vì gia cảnh bần hàn, cấp cho một khoản tiền hủy bỏ hôn ước, tiểu thúc năm nay gần hai mươi tuổi sau khi có được món tiền kia, học
tập gian khổ, cuối cùng tại kỳ thi Hương năm ngoái cũng đã đạt được công danh, hiện tại đang làm một chức quan tại Hàn Lâm Viện, chẳng hẳn đây
là lý do mà đệ đệ có thể tới tham gia tuyển chọn.
Nếu như tiểu chủ tử có thể chọn trúng đệ đệ thì tốt rồi! Vành mắt
Tiểu Phúc Tử cũng trở nên đỏ hồng, trong lòng mong chờ, cố nén cảm giác
chua sót khổ sở, cố gắng bắt kịp tiểu chủ tử nhà mình.
Địch Vũ Liễn vừa vào Mậu Học Hiên, không hề mở miệng mà chỉ đứng
ngoài cửa vào, đôi mắt đảo quanh bốn phía nhìn số người đang trả lời
kia, đến đếm qua số người, không khỏi cau mày, sao lại là mười bảy
người? Bé đột nhiên nhớ tới đứa con trai mình gặp trước đó, chẳng lẽ là
cậu ta chuồn ra từ đoàn người này? Hừ hừ! Xem cậu ta có thể trốn đi đâu, chỉ cần bảo Tiểu Phúc Tử đối chiến bảu danh sách tra ra một cái liền
biết ngay là thiếu ai, ngay lập tức, bé muốn phân phó cho Tiểu Phúc Tử
đi tra người.
“Ngươi giúp ta nhìn xem…” Địch Vũ Liễn bỗng dừng lại không nói, cũng
bởi bé nghĩ rằng nếu cậu ta đã có dũng khí trốn đi, tức là đã không muốn làm thư đồng của bé, bé cũng không nghĩ sẽ để một người như vậy ở bên
mình, mà lại nói thêm, nếu như cậu ta thật sự là một trong mười tám
người ở đây, bé càng không thể chọn!
Tiểu Phúc Tử cung kính chờ đợi mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, nhưng lại không nghe thấy vế sau.
Địch Vũ Liễn quyết định chuyên tâm vào vấn đề nan giải của phụ hoàng
bé đưa ra, chẳng thèm quan tâm đến chuyện của đứa con trai kia nữa. Bé
xua xua tay nói: “Quên đi, không có gì!”
Về phần Vũ Văn Dật Thần, sau khi nhanh chân chạy trốn, thấy rằng
không có ai phía sau đuổi theo liền dừng lại, nói thầm một tiếng, thật
nguy hiểm! Về sau làm việc phải cẩn thận một chút! Sau đó cậu tìm ra một hòn giả sơn cực lớn, ba mặt xung quanh đều không có ai đi ngang qua,
sau khi trèo lên đỉnh hòn giả sơn, cậu lôi ra từ ống tay áo bách bảo một cuốn y thư, nằm dựa trên hòn giả sơn, mở sách ra đọc.
Chính lúc này đang là giờ Thân (13-15h), thường thường Yến Đô vào đầu giờ Tuất (17-19h) trời đã trở tối, chính vì thế Vũ Văn Dật Thần mới
quyết định trước phải phải phơi nắng đọc sách, tới lúc sắp qua giờ Dậu
thì kết thúc tình trạng “Lạc đường” của cậu là được rồi.
Ngay sau đó chỉ thấy cậu mắt không chớp dõi theo những nội dung trong sách, lâu lâu mới lật tiếp một trang, mà vẻ khờ ngốc mà cậu luôn luôn
thể hiện ra giống một lớp vỏ bảo vệ bản thân lúc này đây đã dần dần mất
đi theo vẻ mặt chuyên chú của cậu. Vầng thái dương chiếu xuống người cậu những tia nắng ấm áp, ánh sáng mờ ảo quây quanh người cậu, tư thế trầm
ổn vốn có như tuyên bố rằng mọi chuyện trong cuộc đời này của cậu sẽ
được cậu nắm tại trong tay, cậu vĩnh viễn biết rằng bản thân mình luôn
luôn muốn gì, nhưng cậu không biết Mậu Học Hiên sắp sửa nổi lên một trận gió tanh mưa máu, mà chính bởi vì cậu không có hứng thú với địa vị
quyền lực, trong lúc vô tình, bản thân đã cứu được gia tộc tránh khỏi
một hồi tai họa.