Cảnh Quan năm thứ 36 —
Đại Liệt cốc nơi Đông Phàn là biên giới giữa ba nước Diên Huyên, Minh Lôi và Hắc Nhai. Nơi đây tài nguyên khoáng sản phong phú, từ 12 năm
trước, khi Diên Huyên và Minh Lôi khơi mào tranh chấp thì chiến loạn đã
nổi lên không ngừng.
Trận mở màn năm đó giằng co hơn 2 năm, cuối cùng do chiến lực của
Diên Huyên quốc chiếm ưu thế, chiếm được hơn phân nửa thổ địa, Minh Lôi
quốc chiếm được phần còn lại, còn Hắc Nhai quốc hầu như không có cách
nào đặt chân vào kết quả tạm thời này. Trong 6 năm sau đó, tuy nói ba
nước vì thế mà tranh chấp vô số lần, nhưng lại không hề có cuộc chiến
tranh nào lớn.
Chỉ là bốn năm trước, tình huống khiến cho Diên Huyên quốc được lợi
đã bị đánh vỡ sau khi Hắc Kỳ vương của Hắc Nhai quốc kết thúc bảy phiên
cát cứ duy trì đã trăm năm. Vị Vương gia này vào lúc cuộc chiến tranh
trong nước mình vừa kết thúc, đột nhiên phái Xích quân đánh Diên Huyên
quốc trở tay không kịp. Thế công của Xích quân như chẻ tre, sắc bén
không thể chặn, nhất là người lĩnh quân đi đánh, nghe đâu đó là Xích
Nguyệt tướng quân, cánh tay phải của Hắc Kỳ vương. Dưới tay anh ta, Diên Huyên quốc liên tiếp thiệt hại ba viên đại tướng, trong có bao gồm đại
tướng quân Lận Tương Tân.
Diên Huyên quốc liên tiếp thất bại, dẫn đến việc họ mất đi một mảnh
đất lớn ở Đại Liệt cốc. Cuối cùng chỉ bởi Trung Đức tướng quân Vũ Văn
Hạo Kỳ dẫn quân liều mạng chống cự mới có thể giữ lại được Tỉnh Khê Bồn
Cốc ở phía tây Đại Liệt cốc. Trận chiến ấy, Vũ Văn Hạo Kỳ thành danh,
còn Hắc Nhai quốc do thiệt hại mất danh tướng Xích Nguyện nên đã ngừng
tấn công, hai nước đình chiến.
Trên thực tế, chỉ có Vũ Văn Hạo Kỳ mới biết được tại sao danh tướng
Xích Nguyệt lại bị tổn hại. Cái tên kia, ngay cả da lông ông cũng chưa
làm y bị thương, bản thân lại suýt nữa mất đi nửa cái mạng. Muốn ông nói thì người kia tám phần mười là có nguyên do muốn giả chết! Chẳng qua,
mặc kệ chuyện của y, coi như vớ được một món lợi to, vì ông là người duy nhất thắng trận, được tăng lên ba bậc, được Hoàng thượng phong làm Trấn Cương đại tướng quân tòng nhị phẩm.
Nguyên khí của Diên Huyên quốc bị thương tổn, Minh Lôi quốc luôn hiếu chiến tuyệt đối sẽ không bỏ qua dịp này. Vì thế nơi biên giới hai nước, khói lửa nổi lên bốn phía.
Chiến tranh kéo dài, hao người tốn của, Diên Huyên quốc liên tiếp
phái binh ra biên cảnh phía đông, nhưng lại không thể ngăn cản hành động vượt biên của Minh Lôi quốc, liên tiếp mất đi vài tòa thành trì.
Diên Lân đế vừa vội vừa giận, vài vị hoàng từ trưởng thành đều xin
dẫn binh giết giặc. Hoàng thượng chấp thuận, phong Quyết vương làm chủ
soái, Vũ Văn Hạo Kỳ làm phó soái, bên trong bao gồm Thái tử và bốn vị
hoàng tử lãnh binh đi theo. Hoàng tộc tự mình xuất chinh, đoạt lại hai
tòa thành trì, tình hình chiến đấu bắt đầu xuất hiện trạng thái giằng
co, Minh Lôi quốc không thể tiến thêm một bước, Diên Huyên quốc cũng
không thể đoạt lại thành trì đã bị mất đi.
Khi đó, về đối ngoại, chúng thần trong triều đình nhất trí coi Minh
Lôi quốc là kẻ thù; về đối nội, bởi vì các phái bất đồng trong việc duy
trì hoàng tử, các phái đều như Hoàng thượng dự liệu, trên cơ bản đều coi Vương gia Địch Vũ Liễn mới được phong Vương, nhận sủng ái vạn phần làm
cái đinh trong mắt.
Vì thế, đến năm Địch Vũ Liễn qua tuổi mười bốn, đại thần trong triều
không một ai có ý kiến bất đồng, toàn bộ đề cử Liễn Vương đi sứ Ngự
Phong quốc. Mọi người chí lớn gặp nhau đều muốn nàng có đi không có về,
nhưng không ngờ tiểu vương gia trở về bình yên vô sự, còn hoàn thành
nhiệm vụ đi sứ, làm lũ tiểu tử muốn hại người tức đến hộc máu.
Việc diệt trừ không xong cái đinh trong mắt làm người ta cực kì kiêng kị này, mỗi người đều vắt kiệt óc mà nghĩ nhổ nó ra. Kế tiếp, mấy nhóm
người đều không hẹn mà gặp cùng nghĩ tới phương án muốn Liễn vương xuất
chinh. Một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi đến chiến trường nơi đó, có một cái chết “ngoài ý muốn” là cực kì bình thường. Lý do đề cử của bọn họ rất
đơn giản, Liễn vương là chân truyền võ công và binh pháp của Quyết
vương, công lực đứng đầu trong nhóm hoàng tử, mà Hoàng thượng lo lắng
cũng đến lúc để Địch Vũ Liễn thay thế binh quyền nên liền chấp thuận.
Cứ như vậy, Liễn vương Địch Vũ Liễn mười bốn tuổi, tuổi nhỏ suất lĩnh đội ngũ tân binh xuất chinh. Ban đầu nàng bị phái tới nơi của Quyết
Vương gia, chưa đến ba tháng đã bị Quyết Vương gia lấy cớ chỗ Thái tử
cần trợ giúp, đưa nàng qua đó. Thái tử kiên trì được 2 tháng, đưa nàng
tới nơi của Tam Hoàng tử, kế tiếp, Liễn vương cùng đội ngũ tân binh của
nàng giống như củ khoai nướng bỏng tay bị người ta chuyền đi chuyền lại, ai cũng không muốn nhận.
Người trước kia đưa ra đề nghị Liễn vương xuất chinh đã hối hận đến
nỗi ruột cũng biến xanh lét rồi, muốn nói để vị tiểu vương gia sát tinh
này chết trên chiến trường, vậy mà lại đưa sát tinh của nước mình xuất
môn, dọa cho Minh Lôi quốc sợ đến tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, để tiểu
vương gia đoạt mất công lao của mình! Bọn họ càng thất sách hơn chính là vốn trông mong đội tân binh có thể níu chân chân tiểu vương ta thì đội
ấy lại bị đứa trẻ này huấn luyện thành một đội quân tinh anh Hắc Kỳ quân chỉ nghe mệnh lệnh của Liễn Vương, khiến quân địch vừa nghe thấy đã sợ vỡ mật, khiến phe ta kinh dè.
Đội tân binh có tổng số năm nghìn người, mới lên chiến trường được
một tháng đã chết một nghìn tám trăm người, trong đó một phần tư đều
chết do vi phạm quân quy Liễn vương quy định, vì vậy tiểu vương gia sát
tinh đã được cải danh thành tiểu vương gia thị huyết. Ba nghìn hai trăm
người còn lại không ai dám trái bất kỳ câu nói nào của Liễn vương. Cũng
bởi vậy, sau ba tháng Liễn vương xuất chinh, thế giằng co hơn hai năm đã bị đánh vỡ, nhưng dù sao cũng do Địch Vũ Liễn bị người ta đuổi tới đuổi lui, thế nên phân nửa thời gian nàng đều bị hao phí cho việc dẫn binh
đi lại, thế nên chiến tranh lại tiếp tục giằng co thêm hai năm, mà đến
khi gần kết thúc, quân đội của Địch Vũ Liễn về cơ bản là bị người ta vất lại nơi hậu phương.
Tiếng lòng của các tướng lĩnh đều rất giống nhau, chính là tiểu vương gia muốn đánh địch ở nơi nào cũng có thể miễn là đừng đi theo đội ngũ
của họ là được, điều này khiến cho Địch Vũ Liễn chỉ có thể nhàm chán
luyện binh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi vô tình nhận được tin tức Hắc Kỳ vương của Hắc Nhai quốc mất
tích, nàng chỉ thoáng cân nhắc rồi phái người đi hỏi Quyết vương nàng
nên chi viện Hoàng thúc hay Vũ Văn Hạo Kỳ. Quyết vương lập tức gửi tin
trả lời cho nàng đi tới nơi của Vũ Văn Hạo Kỳ. Ngay sau đó nàng lại phái người đi hỏi Vũ Văn Hạo Kỳ, nàng nên chi viện cho ông hay dẫn quân đến
Tỉnh Khê Bồn Cốt để tiếp quản quyền đóng quân nơi đó.
Vũ Văn Hạo Kỳ buồn bực, nơi Tỉnh Khê chẳng hề có chiến sự, không cần
thêm binh, thế nhưng để tiểu vương gia chạy đến nơi của ông thì thật
giống một cơn ác mộng ập đến. Ông bối rối đành phải trưng cầu ý kiến của Thái tử điện hạ đang ở cùng một nơi với ông, kết quả là, Thái tử chẳng
cần nghĩ ngợi gì đã quyết định để Địch Vũ Liễn dẫn binh tới Tỉnh Khê
đóng quân, nghìn vạn lần đừng có để cậu ta tới nơi này.
Nhận được câu trả lời vừa đúng ý mình, sau khi Địch Vũ Liễn dẫn binh
tới Tỉnh Khê, việc thứ nhất nàng làm là nương theo thân phận của mình mà tiếp quản quân đóng ở đây, chuyện thứ hai là dẫn quân tấn công về phía
mảnh đất mà Hắc Nhai quốc chiếm giữ ở Đại Liệt cốc kia, cố gắng giết
giết giết, sau đó lại tấn công về phần đất mà Minh Lôi quốc sở hữu.
Đợi đến khi Diên Huyên quốc và Minh Lôi quốc đình chiến, vào lúc đám
người Thái tử đang đắc ý rung đùi với công lao chinh chiến mấy năm gần
đầy của mình, ảo tưởng rằng hoàng thượng sẽ rất hài lòng, ban thưởng ra
sao, thì một tin tức từ trên trời giáng xuống đã chém tan giấc mộng của
mấy người, Liễn vương đã hoàn toàn chiếm đóng Đại Liệt cốc tại Đông
Phàn, từ nay về sau, Đông Phàn hoàn toàn thuộc về bờ cõi của Diên Huyên
quốc.
Khi muốn truy cứu tội Địch Vũ Liễn tự tiện chạy đến Tỉnh Khê thì
Thái tử mới phát hiện ra rằng bản thân mình đã bị cái vị tiểu vương gia
đáng ghét kia đùa bỡn. Địch Vũ Liễn không hỏi mình cần giúp đỡ ở nơi nào mà cứ hỏi câu hỏi khiến người ta phải lựa chọn, lại còn đặc biệt đưa ra hai lựa chọn. Nàng lợi dụng tâm lý đám người Thái tử không muốn nàng
tới chi viện, mượn tay Thái tử, quang minh chính đại chạy tới Tỉnh Khê, còn về phần nguyên nhân khởi binh thì kệ nàng bịa thế nào, dù sao sau
khi Hoàng thượng nghe được tin tức này cũng hớn hở, không chỉ để cho
Địch Vũ Liễn tự chọn phủ đệ khi chuyển khỏi cung, mà còn ban thưởng
không ít tiền tài và mỹ nữ, lại còn cho phép nàng chọn ba trăm người
trong đội Hắc Kỳ quân của nàng làm đội hộ vệ bên người.
Tháng mười năm ấy, toàn bộ chiến sự đã kết thúc, binh lực vùng biên
cảnh bị sắp xếp lại một lần nữa, các địa phương khác lần lượt áp giải
phạm nhân bị lưu đày và nô lệ đến Đại Liệt cốc ở Đông Phàn. Cũng bởi
Diên Huyên quốc vốn là nơi thiếu các quặng sắt, sắp tới lại trắng trợn
chuẩn bị khai thác mỏ sắt nơi đây, chế tạo binh khí nhằm tăng thế lực
quân đội bên mình, lại thêm khai thác các mỏ vàng, mặt khác để có thể
buôn bán vật hiếm của đất nước để giải quyết tình trạng quốc khố trống
rỗng và cuộc sống của bách tính khó khăn do chinh chiến mấy năm nay.
Các tướng lĩnh và hoàng tử chuẩn bị quay về Yến đô đều đã khởi hành.
Địch Vũ Liễn dự định phái Tiểu Phúc tử về Yến đô xắp xếp tặng phẩm của
phụ hoàng và phủ đệ mới của nàng.
Trước khi đi, Tiểu Phúc tử hỏi: “Vương gia, ngài muốn chọn mảnh đất nào?”
Địch Vũ Liễn nhìn qua mấy chỗ phụ hoàng liệt kê trên thánh chỉ, trong đầu không nghĩ gì nhưng vẫn để Tiểu Phúc tử nói tường tận về người ở
bên cạnh những nơi này.
Nghe đến một tòa phủ đệ có hàng xóm là nhà của Vũ Văn Hạo Nhiên, dáng dấp của cậu bé khờ vốn đã quên mất nhiều năm bất chợt hiện ra trong đầu Địch Vũ Liễn. Tựa như bị ma xui quỷ khiến, nàng đã chọn tòa phủ đệ kia.
“Vương gia… Ngài khẳng định? Tòa phủ đệ kia đã bị bỏ hoang rất lâu
rồi, do có lời đồn người vào đó ở đều bị nguyền rủa, vả lại, gia đình ở
cuối cùng ở đó là Mạc gia.”
“…” Nàng trầm mặc không nói gì, nhắc đến gia tộc của mẫu phi, bầu
không khí xung quanh Địch Vũ Liễn chợt giảm xuống mấy độ trong nháy mắt. Có điều, so sánh giữa khuôn mặt khờ trong trí nhớ và nhà ông ngoại chưa từng gặp mặt thì sức quyến rũ của khuôn mặt khờ lớn hơn một chút, nàng
không muốn thay đổi quyết định, “Cái nhà đó đi! Nhớ là ngoại trừ màu
đen, những màu sắc khác không được xuất hiện trong phủ!”
“Dạ!” Hiển nhiên là người hầu hạ nhiều năm nên biểu cảm của Tiểu Phúc tử khi nghe được sự đam mê ấy cũng chẳng hề thay đổi, nhận lệnh rời đi. Chỉ là, thói quen của cậu không có nghĩ là người khác có thể chấp nhận
được.
Nghe nói Liễn Vương muốn ở bên cạnh mình, ngoài trừ Vũ Văn Dật Thần
thì mọi người trong nhà họ Vũ Văn đều có cảm giác xui xẻo. Vào lúc Tiểu
Phúc tử xuất hiện tại Yến đô chỉ huy tôi tớ sơn lại phủ đệ kia thì ngay
cả Vũ Văn Dật Thần mấy ngày hôm nay bị ép đi cổng chính cũng cảm thấy có vẻ sự hắc ám khủng bố phủ xuống bên cạnh nhà mình rồi, ác mộng quá đi!
Tiểu Phúc tử bị sai đi, Địch Vũ Liễn cũng không lập tức khởi hành
quay về Yến đô, để chọn lựa những người ưu tú nhất vào đội hộ vệ thân
cận của mình, nàng đã chậm mất hai tháng, sau đó trên đường trở về Yến
đô, nàng lại đi tới khu vực khai thác mỏ quặng tại Tỉnh Khê Bồn Cốc chờ
đợi vùng khác đưa tới một tên phạm nhân bảy năm trước bị lưu đày, nguyên Tả thừa tướng Liễu Chí Thành để xử lý một chuyện quan trọng.
Nàng chỉ mang theo mười ba hộ vệ áo đen đi tới hầm mỏ, khi toàn bộ
phạm nhân nô bộc tập trung lại thì thấy Liễu Chí Thành còn chưa bị áp
giải tới nơi này.
“Vương gia, để thuộc hạ dẫn người đi xử lý những người đó!” Phong Tử
Diệu lo lắng chuyện khác, cầm dây cương, vội vàng hỏi Địch Vũ Liễn.
Phong Tử Diễn đã trưởng thành dường như giống huynh trưởng của anh ta,
Tiểu Phúc tử, mi thanh mục tú, thế nhưng có thêm chút khí cương dương,
khiến người ta cảm giác được tư thế oai hùng hiên ngang. Thân là một
trong số những thư đồng của Địch Vũ Liễn, hiện giờ anh ta là thủ lĩnh
của mười ba hộ vệ áo đen, rất được nàng trọng dụng.
“Không cần!” Sớm đã phát hiện ra dọc đường tới mỏ quặng bị người ta
theo dõi, Địch Vũ Liễn vô tình nói. Sau đó, nàng quét nhìn đám nô lệ và
phạm nhân bị tập trung lại đang quỳ mọp dưới mặt đất, nói với người phụ
trách ở đó, “Được rồi, để chúng cần làm gì thì làm đi!”
“Dạ!”
Liễu Chi Thành vẫn chưa được đưa tới đây, vậy nàng chờ ở nơi này là
được rồi, Địch Vũ Liễn đang muốn để Phong Tử Diệu đi chuẩn bị chuyện tối nay ngủ lại đây, khóe mắt lại tình cờ nhìn thấy trong số những người đó có khuôn mặt nàng thấy quen mắt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào người đó.
Khuôn mặt người nọ thấm đẫm sự tang thương, nhưng cũng là khuôn mặt
Địch Vũ Liễn khắc sâu trong lòng, hận đến thấu xương. Đã nhiều năm qua
chẳng tìm được tăm tích, người phụ nữ này sao lại ở cùng với đám tiện nô và phạm nhân lưu đày! Thì ra là như vậy bà ta mới không hề bị người ta
tìm được sao? Mẫu phi của Địch Vũ Liễn nàng, Mạc Tương Vân! Trong mắt
Địch Vũ Liễn trào lên cuồng phong bão táp, trầm giọng nói: “Đưa ả đàn bà kia qua đây cho bản vương.”