Ánh nến lay động cả gian phòng, chữ hỉ được dán ở khắp bốn
phía , hỉ giường cũng được phủ lên một màu đỏ , Bùi Mạch Ninh đang ngồi
yên lặng thì cửa được mở ra. Tiểu Đào cung kính hô một tiếng “ Cô gia” xong liền lui xuống.
Nàng nghe thấy rõ tiếng cửa đóng lại, sau đó lại là một mảnh yên tĩnh.
Mũi nàng ngửi thấy có mùi rượu, tâm vốn bình tĩnh giờ phút này lại giống như bị ai đó nắm chặt, có chút không thở nổi.
Hỉ khăn được xốc lên, hai cặp mắt nhìn nhau. Toàn cảnh không hoàn toàn là một màu đỏ như nàng nghĩ, có một chút không thích ứng.
Một mùi hương nam tử xông thẳng vào mũi nàng , thật không khó để nhận ra. Thậm chí, hương vị này còn có chút nhàn nhạt, nhẹ nhàng, khoan
khoái hòa quyện trong mùi hương của rượu khiến cho tâm nàng dấy lên một
chút mông lung.
-“ Rượu giao bôi!”. Thanh âm bình thản vang lên, một bàn tay to dày cầm chén rượu đưa đến trước mặt nàng.
Nàng tiếp nhận không chút do dự. Sau khi hai người uống rượu giao bôi xong, Bùi Mạch Ninh mới tỉ mỉ đánh giá nam nhân trước mặt, người sắp
trở thành tướng công của mình.
Một chút kinh diễm thoáng qua trong suy nghĩ của nàng. Không thể
không nói, Tư Không Thu Trạm quả thực là một nam tử rất anh tuấn, đặc
biệt là đôi mắt màu hổ phách trong trẻo kia của hắn, trong suốt không có thấy nửa điểm dơ bẩn, thâm thúy mà nói có thể đem cả linh hồn người
khác hút vào. Đôi mắt ấy kết hợp hài hòa với ngũ quan tuấn mĩ, nếu hắn
không phải là một thân đầy độc thì chỉ sợ với diện mạo này cũng đủ để đá bay tên Hoàng Phủ Việt kia.
Nhưng Bùi Mạch Ninh lại không biết, thực ra lúc trước cũng có nhà
muốn gả con cho Tư Không Thu Trạm. Mọi người trong gia tộc những tưởng
đã có thể có một người nguyện ý lấy hắn nhưng giữa chừng người bị cướp
đi không rõ tăm hơi, sự thật hắn là một độc nhân cũng bị phơi bày. Về
sau, tin tức này một truyền mười, mười truyền một trăm, không ai dám gả
cho hắn, diện mạo thì dù có đẹp đến thế nào thì tính mạng vẫn là quan
trọng nhất.
Lần trước dù không nhìn Tư Không Thu Trạm một cách tỉ mỉ nhưng nàng
biết hắn rất anh tuấn, bây giờ nhìn lại, nàng cảm thấy tương đối hài
lòng. Ít nhất nhìn vào sâu thẳm linh hồn hắn, nàng thấy hắn dù như thế
nào cũng vẫn vô cùng sạch sẽ . Ngay cả khi hắn đến gần, nàng cũng không
cảm giác được sự nóng cháy quá mức. Có thể do trên người hắn có độc, nên không có hơi thở dương cương nhiệt hỏa, khí chất ôn hòa như thế này
khiến nàng cảm thấy thực thoải mái.
Tư Không Thu Trạm cũng không thể không nhíu mày quan sát người đối
diện một chút. Hắn cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nàng. Đây là lần đầu
tiên hắn thấy rõ gương mặt của nàng, cũng là lần thứ hai hai người gặp
nhau, nhưng quan hệ đã thay đổi. Bây giờ, hai người bọn họ đã là phu
thê.
Lúc trước nếu không phải muội muội bắt hắn phải vào cung dự tiệc, chỉ sợ là không có ngày hôm nay. Hắn cũng không phải là người nhất kiến
chung tình *, nhưng đôi mắt đạm bạc của nàng thật sự đã làm lòng hắn dao động.
Tư Không Thu Trạm hắn sớm đã không có tư cách yêu cầu nữ tử nào gả
cho mình, không phải hay sao? Cả dòng tộc Tư Không ngày đêm nhìn chằm
chằm vào vị trí người thừa kế của hắn. Bọn họ đã sớm muốn tước bỏ địa
vị kế thừa của hắn với nguyên nhân không có con nối dõi. Nay, hắn đã
cưới được thê, là hành động tốt nhất để ngăn chặn lũ người kia lời ra
tiếng vào. Vả lại lý do hắn không cự tuyệt hôn sự lần này chính là, một độc nhân như hắn, có thể lấy được thê tử là cười trộm được rồi, không
phải sao?
“ Ta bị mệt ~ !”- Thanh âm ôn nhu cắt đứt suy nghĩ của hắn,
Bùi Mạch Ninh có chút mệt mỏi day day thái dương, đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm. Không nhanh không chậm, bàn tay nàng từ từ gỡ nhưng món đồ trang sức, trâm cài trên đầu. Mái tóc như thác nước hạ xuống, nàng
cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hỉ phục phức tạp được cởi ra, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quay
đầu nhìn Tư Không Thu Trạm. Bùi Mạch Ninh hơi nhíu mày, hắn làm cái gì
mà trưng ra một bộ dạng thất thần, mắt mở to nhìn nàng như vậy ? Nàng
biết, đôi mắt to màu hổ phách kia rất đẹp, nhưng không cần ở trước mắt
nàng mà khoe ra như thế đâu.
“ Chàng không muốn ngủ sao?” Nàng mơ hồ hỏi. Tuy nàng cũng
không có chuyện gì gấp gáp , nhưng quả thật cả ngày hôm nay đã quá mệt
mỏi rồi. Chỉ ngồi yên một chỗ không làm gì cũng đã là cả kĩ thuật rồi.
Mấp máy môi, Tư Không Thu Trạm nhìn Bùi Mạch Ninh, hắn thật không
tưởng tượng nổi nàng sẽ hỏi như vậy. Khóe miệng hắn giật giật, hắn từ từ cởi bỏ hỷ phục của mình xuống. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên của cả
hai người, nhưng hắn không thể nào lại để cho nương tử của mình chủ động được.
Nàng nhìn dáng người có phần hơi gầy của hắn, tò mò không biết phía
dưới có còn như vậy không. Dáng người hắn rắn chắc, da thịt màu lúa
mạch. A… Phía thắt lưng kia còn có cơ bụng. Thật là một vóc dáng dẹp.
Bùi Mạch Ninh bây giờ cũng không biết bản thân nàng làm sao. Tim bỗng đập nhanh, trên mặt có chút đỏ ửng. Dưới ánh nến lay động, vẻ đẹp của
nàng lại càng thêm sinh động.
Trước đêm tân hôn, phụ thân đã đưa cho Tư Không Thu Trạm một số tranh vẽ. Những tranh vẽ đó đều là hình miêu tả những chuyện cần làm trong
đêm động phòng hoa chúc. Khi nhìn những thứ đó, hắn cũng chẳng có cảm
giác gì nhưng không hiểu sao lúc này thấy nương tử của mình ở ngay trước mắt, đôi mắt màu hổ phách kia lại nhen nhóm lên một ngọn lửa.
Hắn trực tiếp kéo Bùi Mạch Ninh áp đảo lên giường, cảm nhận được
người phía dưới thân có chút bất bình. Nhưng ánh nến, các loại quả táo
hoa sinh kia đều dụ ý nhắc nhở chuyện hai người thành thân là điều có
thật rồi.
Hô hấp nóng chảy của hai người giao thoa cùng một chỗ, Tư Không Thu
Trạm chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình đang có ngọn lửa thiêu đốt. Hắn
nhìn khuôn mặt Bùi Mạch Ninh gần trong gang tấc, cuối cùng gục đầu
xuống, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi hồng nhuận kia. Cảm giác tê dại đột
nhiên sinh ra, hắn càng áp chặt môi hơn, khẽ nhúc nhích đầu lưỡi, cảm
giác tê dại càng lúc càng sâu, lửa nóng hô hấp cũng theo đó mà nổi lên ở cùng một chỗ.
Hắn đưa tay, cởi bỏ y phục còn sót lại trên người hai người. Cả thân
hình màu lúa mạch lẫn thân thể trắng nõn mềm mại dán chặt vào nhau. Chốc lát, một cảm giác tuyệt không thể tả lan ra , mười đầu ngón tay đan
chặt vào nhau. Trướng màn màu đỏ tung bay, bóng đêm tràn ngập, cả căn
phòng xuân ý dạt dào. Cho đến khi nến đỏ cháy hết , thiêu đốt không còn
thứ gì mới từ từ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Ngày xuân đã đến, không phải sao?