Trở về chốn cũ, không ngờ lại có nhiều chuyện thay đổi như vậy, Bùi
Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt lén lén lút lút trở về Bùi gia một
chuyến. Quả thực phát hiện cổng lớn Bùi gia đã bị niêm phong, trước cửa
cơ hồ là không có lấy một bóng người, ai nấy cũng sợ lai vãng qua đó lại bị khép vào tội khi quân, xúc phạm đến hoàng thất.
Gia nhân của Bùi gia bây giờ người đi
người mất, không còn bất kỳ ai, chỉ còn lại một đại trạch trống rỗng.
Bùi Mạch Ninh xoay mình phi thân đến gian phòng trước kia nàng từng ở.
Nơi đó sớm đã bụi phủ đầy một lớp, xem ra chuyện này không phải mới một
sớm một chiều.
Bùi Mạch Ninh tự nhiên không cảm thấy không chịu nổi. Nàng không thể
dễ dàng buông tha chuyện này được. Sức mạnh trong cơ thể ngày càng dâng
cao, hoàng cung kia đối với nàng bây giờ mà nói chẳng là gì cả.
Không đợi được đến nửa đêm, nàng cùng với Phong Khinh Tuyệt ẩn mình
đột nhập vào hoàng cung. Phong Khinh Tuyệt tùy ý bắt lấy một tên lính
tốt, bắt hắn khai ra nhà giam ở đâu, rồi thản nhiên cười một cái trước
khi thẳng tay cho một quyền.
Cũng may, những kẻ trong hoàng thất kia còn biết Bùi gia không phải
gia tộc bần hèn, cho nên cũng không giam giữ nơi ngục thất lạnh lẽo âm u mà là trong lãnh cung. Lãnh cung này không có gì đặc biệt, chỉ là vị
trí hẻo lánh, cả ngày không có lấy một ánh mặt trời chiếu được tới,
không gian lạnh ngắt như tờ, Bùi Mạch Ninh thậm chí có thể cảm giác được xung quanh có không ít du hồn oan khí nặng nề. Những oan hồn này có lẽ
cảm nhận được dương khí quá mạnh mẽ từ hai người nên hoảng sợ mà thoát
đi.
“Khụ ,khụ, khụ!” Những tiếng ho khan nặng nề truyền ra từ
trong lãnh cung, Bùi Mạch Ninh như cảm thấy gió lạnh thổi qua lòng mình. Thanh âm này rõ ràng là của Bùi Chính Vũ.
Môi khẽ mấp máy, nàng tức giận có chút không kiềm chế được,~ Hoàng
Phủ Kỳ, ngươi trêu chọc vào ai có thể, sao dám động vào người Bùi gia
chúng ta?
“Biểu ca, huynh ở đây giúp ta trông coi một chút, một mình ta đi vào trước.” Nàng cũng không muốn Phong Kinh Tuyệt vào lại khiến mấy người bọn họ bị hù dọa.
Phong Khinh Tuyệt nhún vai, lười nhác dựa vào ở cạnh tường, Bùi Mạch Ninh thấy thế mới bình tĩnh tiến vào trong lãnh cung.
Lãnh cung quả nhiên không khác gì tên gọi “Lãnh Cung” của nó. Từng
đợt khí lạnh xuyên thấu qua đôi bàn chân, Bùi Mạch Ninh hơi cắn môi,
bước nhanh chân. Chỗ này lạnh lẽo như vậy, không có ai trông nom, sao
đám người kia dám để Bùi Chính Vũ ở nơi thế này?
Nhịn xuống lửa giận trong lòng, Bùi Mạch Ninh đi vào nội điện. Rốt
cục nàng cũng đã nhìn thấy Bùi Chính Vũ. Giờ đây ông đang nằm mệt mỏi
trên giường, so với một Bùi Chính Vũ trước đây thì là cả một trời một
vực. Người ông gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt xanh xao hơn, mày
nhanh nhíu lại , phảng phất như cố gắng chống chọi trong tra tấn hành hạ tinh thần.
“Phụ thân!” Bùi Mạch Ninh thấp giọng gọi nhỏ.
Bùi Chính Vũ lúc này mới phát hiện ra nàng.
Đôi mắt đang ảm đạm bỗng sáng lên, nét mặt của ông lộ ra vẻ vui sướng, nhưng rồi lại lập tức nhíu mày, lo lắng nói: “Ninh nhi, sao con lại ở đây? Khụ…khụ…. khụ ! Chẳng lẽ bọn họ cũng bắt nhốt cả con vào đây hay sao?”
Bùi Mạch Ninh chạy nhanh qua, dìu ông nằm ổn định lại mới nói: “Không! Con mới từ núi Tử Vi trở về. Thật không ngờ vừa về tới đã nghe tin dữ này! Phụ thân, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Chính Vũ thở dài, sắc mặt có phần ưu thương: “Thương nhân
chính là như vậy! Cây to đón gió, triều đình sớm để mắt đến chúng ta từ
lâu rồi, nhưng ta lại không ngờ bọn họ lại dùng cách đó để ra tay!”
“Cách gì ạ?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày.
“Hừ, vu cho chúng ta tội có ý đồ mưu phản! Thật là nói vớ nói vẩn, Bùi gia chúng ta nhiều thế hệ đều là kinh thương, không có người theo
quan, ở đâu ra chuyện có ý mưu phản chứ? Hoàng đệ muốn bắt Bùi gia chúng ta thì cứ việc nói thẳng, tùy tiện lấy cớ này thật oan uổng cho mấy đời Bùi gia chúng ta!” Bùi Chính Vũ vừa nhắc tới chuyện này thì vô cùng phẫn nộ. Ông không nghĩ đến việc Bùi gia đến thế hệ này của ông liền bị gắn cho một tội danh thiên địa bất dung.
Bùi Mạch Ninh mím môi, làm hoàng đế tránh không được sẽ có dã tâm, huống chi là Hoàng Phủ kỳ. Nàng thở dài hỏi: “Đại ca đâu ạ? Bọn họ đã làm gì đại ca rồi? Nhị ca có phải cũng đã trở về rồi không?”
“Bọn họ giam đại ca con ở chỗ khác, tránh chúng ta thông đồng bỏ trốn cùng nhau.” Bùi Chính Vũ bất đắc dĩ thở dài, lập tức lại tựa như nghĩ tới điều gì: ” Nhị ca con mấy ngày hôm trước cũng đã vào đây gặp chúng ta. Nó cũng hỏi qua con có bị bắt không, ta nói không có, nó mới nhẹ nhõm mà thở được
một hơi. Ta đây vừa vào lãnh cung, thân thể liền không được tốt, nếu
không có nhị ca con, chỉ sợ hiện tại khó lòng trụ nổi.”
Bùi Mạch Ninh im lặng.Thái độ của Bùi Mặc Hải, nàng cũng có thể đoán
được vài phần, dù sao ở trên đỉnh Tử Vi lúc ấy, hắn nhìn thấy một màn
kia, nhất định trong lòng sẽ sinh nghi về nàng. Nhưng mà nàng cũng đâu
có làm gì hại đến Bùi gia, cho dù Bùi Mặc Hải đối với nàng như thế nào
thì nàng cũng sẽ cứu Bùi Chính Vũ ra ngoài.
“Phụ thân, bây giờ con đưa phụ thân và đại ca rời khỏi hoàng cung. Hai người căn bản không thể ở được nơi này, con sẽ đưa hai người đến an toàn!” Bùi Mạch Ninh khó được nhu thuận tọa ở bên giường, ôn nhu nói.
Bùi Chính Vũ nghe vậy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xao động, nhưng ngay tức khắc kiên định lắc đầu, khẳng khái nói: “Không được, nếu chúng ta thực sự rời khỏi nơi này, như vậy chắc chắn sẽ đúng ý của hoàng đế, hơn nữa còn phải gánh thêm tội danh sợ tội bỏ trốn.”
Bùi Mạch Ninh có chút không thoải mái. Nếu chỉ là dẫn bọn họ rời đi,
nàng hoàn toàn có thể làm được, nhưng bảo nàng còn phải khiến dã tâm
Hoàng Phủ Kỳ thay đổi thì thật sự là quá khó đấy!
Đang lúc nàng đang cố gắng nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.
Bùi Mạch Ninh cảnh giác, làm hiệu để Bùi Chính Vũ nằm im lặng trên
giường. Bản thân nàng liền chạy ra bên ngoài nhìn xem. Phong Khinh Tuyệt đang ở ngoài, hắn không thể nào mà bỏ đi được.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại đứng ở nơi này?” Thanh âm nữ tử sắc bén bức bách vang lên, tuyệt nhiên không chút để ý đến đối phương là
một tuyệt thế mỹ nam, bởi vì đơn giản nàng đã có người trong lòng.
“Ta vì sao phải nói cho ngươi biết ta là ai?….. Chẳng lẽ …….cô nương ngươi có ý với tại hạ?” Thanh âm lười nhác vang lên, quả nhiên là phong cách thường thấy của Phong Kinh Tuyệt.
Bùi Mạch Ninh cơ hồ là nghe thấy thanh âm kia, cũng nhớ ra người vừa tới là ai, lập tức đi ra bên ngoài.
“Làm càn, nếu không nói, bản cung lập tức cho thị vệ bắt ngươi.” Xưng hô vừa mới xuất ra, Phong Khinh Tuyệt nhẹ nhàng ngước mắt lên,
nhìn nữ tử trước mắt một cái.~ A! Hóa ra đây chính là phi tử của tên
hoàng đế kia.
“Hoàng hậu, xin bớt giận, hắn là bằng hữu của ta.” Bùi Mạch Ninh một bước đã ra, vừa ngước mắt nhìn lên. Quả nhiên, người vừa mới đến chính Tư Không Thu Nguyệt.
Tư Không Thu Nguyệt vẫn còn khó chịu mà thần sắc lạnh lẽo như băng
kết, tương đối có vài phần uy nghiêm của Hoàng Hậu. Sau khi nhìn thấy
người bước ra là Bùi Mạch Ninh, nàng mới an tâm dường như thở ra một
hơi, vầng trán nhăn lại mới giãn ra, chạy về phía Bùi Mạch Ninh, đánh
giá từ trên xuống dưới.
“Tẩu tử, thật là tẩu ư? Tốt quá, tẩu không sao rồi! Trước đó vài
ngày phụ mẫu ta còn tiến cung hỏi thăm xem có tin tức gì của tẩu không
nữa!” Tư Không Thu Nguyệt có phần kích động nói, tựa như nghĩ tới điều gì hỏi :”Tẩu tử, đại ca của ta không trở về cùng tẩu ư?Đại ca chẳng gửi tin tức gì về, ta còn cho là tẩu vẫn ở trên đỉnh Tử Vi! “
Bùi Mạch Ninh mở to mắt ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Hắn còn chưa trở lại sao?”
Tư Không Thu Nguyệt nghi hoặc nhướn mi nói: “Các ngươi không phải
cùng nhau trở về Lưu Vân điện sao? Hơn một tháng trước, Lưu Vân điện còn phái người truyền tin tức nói, các ngươi muốn ở đó ngao du mấy ngày.”
Nhíu mày suy xét, xem ra nhất định là xảy ra chuyện gì, hơn nữa sự
tình còn liên quan đến Tư Không Thu Trạm, nàng bây giờ thật sự muốn đến
bên Tư Không Thu Trạm, muốn nhìn xem hắn như thế nào rồi? Thương thế đã
tốt lên chưa?
Bất quá, phải ổn định lại tâm tư, nàng thở dài nói: “Chúng ta ở
trên đỉnh núi Tử Vi đã xảy ra một chút chuyện. Nói vậy tin tức này cũng là các người nghe nói sao? Ta cùng chàng bị tách ra, núi Tử Vi bị phong bế, cũng chính vì vậy mà ta trở lại Kinh thành, mọi chuyện đều không
hay biết gì.”
Tư Không Thu Nguyệt đầu tiên là cả kinh, lập tức trầm ngâm một lát nói: “Một khi đã như vậy thì tẩu tử trở về Tư Không gia trước đi! Phụ mẫu ta đều ở đây, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho tẩu. Về phần Bùi gia, nếu như hoàng
thượng không chịu buông tay, thì cho dù phải cá chết lưới rách ta cũng
nhất định không để Bùi gia phải gánh tiếng oan .”
Trên trán của nàng có chút bi thương. Đúng vậy, bị chính người mình
yêu thương nhất lợi dụng, ngạo khí của nàng vốn dĩ đã không còn~ Thở
dài, chỉ hy vọng Hoàng Phủ Kỳ có thể hiểu được một chút đạo lý, có đôi
khi dã tâm thật sự so ra kém một cái chân chính đối người của hắn, tham
vọng không thể nào sánh với một người tri kỷ trước mắt. Nếu sau này khi
hắn thật sự hối hận, có lẽ lúc đó nàng cũng đã rời khỏi hắn mất rồi.