Vẻ mặt Bùi Mạch Ninh hiện lên sự vui sưỡng, nhìn lại về phía mặt hàn
đàm (hồ nước lạnh), quả nhiên mắt nàng đối diện cùng với một đôi đồng tử màu hổ phách. Bàn tay hắn duỗi ra còn chưa có thu lại. Con ngươi màu hổ phách bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng giờ phút này lại vô cùng
ôn nhu, nhưng đó chỉ là riêng đối với nàng thôi.
“Ninh nhi….’’ Tư Không Thu Trạm hiển nhiên là rất vui sướng, vì vừa mở mắt ra là được nhìn thấy nữ tử mà mình yêu thương.
Chẳng qua tâm tình tốt này đã bị những tên ghê tởm kia phá hủy. Hắn
vửa mở mắt liền thấy tên tiểu nhân kia động thủ với thê tử của mình,
không nghĩ ngợi liền vung chưởng tạo cuồng phong cực mạnh, tuyệt đối
không chút nghĩ xem đối phương sẽ bị chưởng lực của hắn đả thương như
thế nào.
“Rắc rắc, rầm rầm’’ một trận tiếng nước ầm ỉ, những kẻ Ma tộc ở đây
đầu tiên là sợ ngây người, sau đó nhìn thấy “lão đại’’của mình không ngờ lại yếu ớt đến mức không chịu nổi chút lạnh trong hồ băng mà phải bò
lổm chổm ra ngoài, run rẩy quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn Tư Không Thu
Trầm như sợ hắn chỉ cần ra tay sẽ tiêu diêt đươc hết bọn họ.
“Ma vương bệ hạ, chúng ta sai rồi! Chúng ta sau này sẽ không dám nữa…..’’ Vốn là định đến để giết người nhưng giờ phút này so với ai khác đều phải giữ thân mình trước đã.
“Hả?..’’ Âm điệu nghênh ngang, Tư Không Thu Trạm lần nữa nhìn về phía bọn họ, ôn nhu giờ đã biến mất hóa thành hàn băng, vừa rồi tuy hắn
không nhúc nhích, xung quanh thanh âm nhẩn nhịn vang lên, hắn đều có thể cảm nhận được. Hừ lạnh, đám người này coi hắn cái gì cũng không biết
chắc? Bọn họ muốn làm cái gì hắn đều thấy được.
“Ma vương bệ hạ, đều là hắn! Chính hắn có ý đồ bất chính, mấy người chúng ta tuyệt đối luôn trung thành với bệ hạ…’’ Vài tên ma tộc, phía sau tiếp phía trước luôn nói bản thân mình là
trung thần. Còn “lão đại’’ đang bị chỉ trích kia giờ phút này khí huyết
cuồn cuộn, liên tiếp phun ra từng ngụm máu, hơn nữa toàn bộ đều là bị
những lời chỉ trích đó làm cho khí phun ra.
Chỉ thấy một kiện áo bào, cổ áo hơi hơi mở rộng, làm lộ ra xương quai xanh khêu gợi, Tư Không Thu Trạm híp híp con ngươi, hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi giải quyết y đi, ta sẽ tin tưởng các ngươi có lòng trung thành!’’ Ngón tay hắn đang chỉ vào tên lão đại miệng còn đang phun máu tươi kia, một chút cũng không lưu tình.
Mấy người Ma tộc hai mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra ngoan lệ. Thần sắc
đó chung quy khiến tên lão đại kia sắc mặt càng trở nên trắng bệch, mười phần đau lòng nhưng vẫn nhắm mắt lại, không muốn nhìn những kẻ trước
mắt nữa. Người không vì mình trời chu đất diệt, người còn như vậy huống
chi là ma.
Vài tên Ma tộc đều đã có động tác, Tư Không Thu Trạm lại mở miệng lần nữa: “Đợi một chút, ta đây không muốn nhìn thấy máu!”
Những tên ma tộc hiểu rõ gật gật đầu, lập tức không chút do dự kéo
“lão đại’’ đi khỏi, thật lâu sau cũng không thấy người trở về. Nói vậy
là đã có kết quả.
Bùi Mạch Ninh có chút hoảng hốt không biết nên suy nghĩ như thế nào.
Chờ sau khi phục hồi lại tinh thần thì nàng rơi vào vòng ngực quen
thuộc, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng. Tư Không Thu Trạm thì thào nói: “Ninh nhi, ta nhớ nàng lắm’’.
Hơi có chút ý tứ làm nũng, làm cho Bùi Mạch Ninh thần sắc nhu hòa. Tư Không Thu Trạm cơ hồ là sốt ruột không kìm được hôn lên môi của nàng,
hơi thở gấp gáp quanh quẩn ở trong thạch động, hai lưỡi quấn quýt lấy
nhau tạo ra thanh âm ‘chậc, chậc, chậc’, cho đến khi hô hấp đến khó khăn mới chậm rải ngừng lại.
Đem thê tử ôm vào trong lòng ngừc, thở phì phò, đợi đến khi hơi thở
bình ổn lại, lửa nóng trong cơ thể giảm hết mới bình tĩnh nói: “ Ninh nhi, ta như vậy nàng không thích sao?”. Trong lời nói thậm chí có chut ấy khuất, vừa rồi hắn không có nhìn sai
trong mắt nàng chợt lóe quang mang rồi biến mất, không lẽ nàng đối với
hắn đau khổ và thất vọng.
Bùi Mạch Ninh ở trong lòng hắn hơi sững sờ, lập tức nhíu mày than nhẹ một tiếng: “Thật ra chỉ là có chút không quen, bọn họ đối với chàng có sát ý, ta tự nhiên cũng không nhiều lời.’’.Đúng vậy, nàng chỉ là có chút không quen, nàng chưa từng thấy hắn giết người nhưng vừa rồi không phải trực tiếp cũng là gián tiếp.
“Hơn nữa tên vừa rồi cũng không đáng sợ, tâm tư của những kẻ khác mới thật đáng sợ.’’ Vừa rồi có rất nhiều tên Ma tộc đòi giết tên “lão đại’’ kia.
Tư Không Thu Trạm khóe miệng tươi cười, thỏa mãn thở dài nói: “Đừng lo lắng, sẽ có người giải quyết bọn họ, ta rất cao hứng vì nành không rời bỏ ta!’’
Bùi Mạch Ninh từ trong lòng hắn ngước mặt lên, trong mắt có chút mơ hồ không hiểu: “Vì sao bọn họ nhất định phải đưa chàng lên làm Ma Vương? Chẳng lẽ là vì Viên Nguyệt Loan Đao’’.
“Xem ra tên đó đã nói cho nàng.’’ Tên đó chính là Phong Khinh Tuyệt.
“Không đơn giản là vì Viên Nguyệt Loan Đao, trưởng lão của ma tộc từng đánh qua với ta, cuối cùng ta thắng.” Trong lời nói hình như có chút chán ghét.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi đỏ mộng có chút hoang mang nói: “Vậy chàng đã quyết định lên làm Ma Vương ư?”
Tư Không Thu Trạm nghe vậy liền ngẩn ra, con ngươi màu hổ phách bình
tĩnh nhìn nàng, thấy nàng một chút cũng không thay đổi không khỏi lộ ra
chút khẩn trương, mỉm cười nói : “Thật ra vị trí này ta không có hứng thú, chỉ vì khi lên làm Ma Vương sẽ có năng lực và lực lượng hơn, ta
muốn bảo vệ nàng thật tốt”
Nhớ lại lúc ở đại hội tu chân, hắn không có năng lực bảo vệ nàng,
nhìn nàng trước mắt mình bị thương, loại đau khổ này hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Biết được thân phận thật của nàng, hắn không quan tâm nhưng Diêm
Vương địa phủ là nhân vật rất lợi hại. Vì nàng, hắn không ngần ngại lên
làm Ma Vương.
Hắn thổ lộ tình cảm của mình làm Bùi Mạch Ninh trở nên hoảng hốt, tâm của nàng mềm nhũn, khóe miệng ngày càng cong hơn, thở dài gắt gao ôm
lấy hắn, tròng mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, dường như không ai có thể chia cắt họ được.
Một lúc sau, nàng cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu chàng thật sự muốn thân phận này, ta sẽ không ngăn cản, sau này có như thế nào thì chàng vẫn mãi mãi là phu quan của ta.”
Lời nói của nàng linh hoạt lọt vào tai hắn, trong lòng càng thêm ôn nhu, ôm chặt nàng nói: “Người khác nghĩ thế nào mặc kệ, chỉ cần nàng tin tưởng ta, như vậy là đủ rồi”, vì nàng, ngôi vị Ma Vương này hắn cam nguyện nhận.
Bầu không khí ấm áp kéo dài, đến lúc Bùi Mạch Ninh cảm thấy có điều không đúng, giống như mình đã quên mất điều gì.
Một lúc sau : “ YA A A A”.
Nàng đã quên mất biểu ca, sao hắn còn chưa tới tìm nàng?
Trong thạch động, yêu nghiệt nào đó hắt hơi một cái, sờ sờ mũi, là ai đang nhớ hắn đây?