“Ta là nữ nhi của thành chủ Lang Thành – Nam Lâm, không biết công tử họ gì?” Nam Lâm tự nhận tư thái này có thể bày ra đầy đủ vẻ đẹp của mình nhất,
tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần, ả không tin bản thân mình so ra kém với loại người lạnh lùng như Bùi
Mạch Ninh.
Đẹp thì có đẹp, đáng tiếc nàng có thể xinh đẹp hơn Phong Khinh Tuyệt sao?
Trong mắt Phong Khinh Tuyệt không hề có lấy một gợn sóng, khóe miệng tươi cười như cũ, chậm rãi nói: “Ta họ gì có liên quan đến ngươi sao?”
Chỉ một câu nói đơn giản, sắc mặt của Nam Lâm lập tức cứng ngắc. Bọn
họ vốn gặp nhau ở trên đường lớn, lúc này xung quanh có không ít người
phải nhịn cười. Họ biết rõ ràng rằng, một khi đại tiểu thư Nam Lâm kia
nghe thấy tiếng cười của họ, đảm bảo sẽ giận chó mà đánh sang mèo.
Nam Lâm tất nhiên không chịu buông tha, chậm rãi thay đổi sắc mặt, mị nhãn đánh qua: “Công tử, người nói đùa sao? Ta tên là Nam Lâm, chẳng lẽ công tử không hiểu ý trong lời nói của ta hay sao?”
Phong Khinh Tuyệt nhíu mày, thò tay nguấy nguấy lỗ tai~ Chậc chậc,
ngay cả nguấy lỗ tai cũng đẹp trai như vậy~ ả thật sự rất thích.
“Kỳ quái, ta không có nghe lầm, vị cô nương này, ngươi mới không hiểu lời nói của ta.” Phong Khinh Tuyệt nhún vai, dường như rất muốn đi vòng qua ả ta.
Vẻ mặt Nam Lâm vốn đã cứng ngắc lại bị tát cho một cái càng khó coi
hơn lập tức thở phì phì trừng mắt nhìn Phong Khinh Tuyệt. Đây rốt cuộc
là loại nam nhân gì? Bộ dạng thì cực kỳ đẹp mắt nhưng thái độ lại quá
khinh người.
“Hừ, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bổn
tiểu thư muốn có thứ gì thì nhất định sẽ chiếm được, chẳng có gì là
không thể.” Nam Lâm tức đến mặt đỏ lên, phất phất tay, một đám người có vẻ là thị vệ xuất hiện. Người xem xung quanh lập tức bàn tán ầm ĩ,
tự nhiên khinh thường đối với Nam đại tiểu thư.
Sắc mặt Nam Lâm càng thêm khó coi, đang muốn phát giận lại nhìn thấy
Bùi Mạch Ninh liếc mắt trừng nàng một cái, giống như muốn đóng băng. Ả
sợ tới mức thân mình run lên, âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng ả đối
với Bùi Mạch Ninh vẫn còn có bóng ma.
“Ta cũng không có cướp nam nhân của ngươi.” Nam Lâm không nhịn được ủy khuất nói.
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh giật giật, không nói gì trợn mắt nhìn Nam Lâm, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang cản đường của bọn ta.”
“Nhưng ta… “ Nam Lâm muốn biện bạch.
Liên quan đến ta sao? ~ Bùi Mạch Ninh nói luôn: “Biểu ca, ta rất vội.” . Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, Thật sự là một người táo bạo không
thua Úy Kỳ Dương, hoàn toàn làm phung phí thời gian quý giá của nàng.
Bị biểu muội trừng mắt, Phong Khinh Tuyệt lập tức thu hồi thần thái
xem kịch vui của bản thân, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, sắc mặt
lập tức trở nên nghiêm túc, trong mắt phượng có ánh sáng chớp động, thân hình khẽ nhúc nhích chỉ nhìn thấy một cái bóng đen hiện lên.
Một lát sau…
Phong Khinh Tuyệt đứng lại, nhẹ nhàng vung tay áo phủi bụi bậm trên người, miệng tươi cười nói: “Được, biểu muội, ta đã dọn dẹp đường xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh càng giật mạnh hơn, con đường này được dọn
dẹp thật sạch sẽ, trừ những quần chúng vậy xem đã bỏ trốn, những người
khác toàn bộ đều bị hắn ném lên tường thành.
Hai người chậm rãi đi qua Lang thành. Những người vây xem lúc nãy
nhìn đạo thân ảnh trên thành lâu kia, thầm than: thứ càng xinh đẹp thì
độc càng mạnh.
Mà lúc này dáng người xinh đẹp duy nhất còn lại trên thành khóc không ra nước mắt~ Hu… Hu… ~Ả sẽ nhớ kỹ, về sau chọc tới ai cũng được nhưng
không thể chọc Bùi Mạch Ninh cùng những người bên cạnh nàng ta.
Đây chỉ mới là một bước đệm nho nhỏ. Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh
Tuyệt chỉ dùng một ngày đã chạy đến trấn nhỏ dưới chân Tử Vi Sơn, không
kịp tẩy đi phong trần trên người, ngồi nghỉ ngơi một lát, Bùi Mạch Ninh
liền đi thẳng về phía đỉnh Tử Vi Sơn.
Giống như bắt đầu đoán trước như vậy, cơ hồ đến giữa sườn núi, trước
mắt lập tức thành hình nhất cái kết giới, Bùi Mạch Ninh thò tay đụng
vào, một đạo kết giới như nước xao động như nước, phóng thẳng tới..
Nhấp nháy môi đỏ mọng, mắt lạnh nhìn người đang lười nhác dựa vào ở
cây đại thụ – Phong Khinh Tuyệt, mắt phượng híp lại, hừ lạnh một tiếng
nói: “Biểu ca, huynh lên đi.”
Phong Khinh Tuyệt lập tức mở mắt ra một chút, bất mãn nói: “Biểu
muội à, chuyện nhẫn tâm gì muội cũng để biểu ca của muội làm sao? Chúng
ta chạy đi nhiều ngày như vậy, biểu ca mệt muốn chết đi.” Vừa nói còn ủy khuất nhìn nàng, ý đồ làm tan chảy tâm hồn băng sơn của nàng.
Thật đáng tiếc là biểu tình kia đã được nhìn thấy do Úy Kỳ Dương làm nhiều lắm cho nên nàng hoàn toàn được miễn dịch.
“Biểu ca cảm thấy ta hiện tại đem vị trí Diêm Vương truyền lại cho ngươi thì sao hay là…” Bùi Mạch Ninh cười lạnh nhìn hắn cũng không tin hắn không quan tâm, lúc trước chạy trốn đến Địa ngục phương Tây vì muốn thoát khỏi cái gông
xiềng người thừa kế. Chỉ tiếc, lúc trước nàng sao lại không nghĩ ra mà
để cho hắn chạy thoát nhỉ?
Quả nhiên, Phong Khinh Tuyệt u oán liếc mắt nhìn Bùi Mạch Ninh, đi
tới vươn ra bàn tay trắng nõn gõ gõ cái kết giới kia. Kết giới lập tức
có cường lực bắn ngược trở về.
“A, kết giới này rất lợi hại! Phải là người có năng lực Thượng tiên mới có đủ sức để lập.” Phong Khinh Tuyệt nâng tay vuốt vuốt cằm như đang nghiêm túc nói.
Bùi Mạch Ninh đứng ở phía sau hắn không chút khách khí đạp hắn một cái nói: “Điều này ta cũng biết, chần chừ làm cái gì? Phá kết giới này nhanh đi.”
Phong Khinh Tuyệt làm như vô tội chớp chớp mắt phượng nói: “Nhưng
người này thiết lập kết giới khẳng định có dụng ý, nếu chúng ta phá giải dễ dàng như vậy, bên trong xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Bùi Mạch Ninh im lặng, Phong Khinh Tuyệt nói điếu này, nàng cũng có
nghĩ đến, không phá kết giới thì bọn họ lại vào không được thì cũng
không tốt.
“Nếu không, như vậy đi, lúc ta phá kết giới này …” Phong Khinh Tuyệt đang lo lắng, đột nhiên kết giới chấn động mạnh. Phong Khinh Tuyệt lập tức giơ hai tay lên vô tội nói: “Ta còn chưa bắt đầu động thủ.”
Bùi Mạch Ninh hoàn toàn coi thường Phong Khinh Tuyệt, mày nhíu lại.
Vô nghĩa, nàng đương nhiên biết không liên quan tới hắn mà nàng cũng rõ
ràng ngửi thấy một thứ mùi không tầm thường.
“Ồ? Mùi này là…..?” Thần sắc của Phong Khinh Tuyệt nghiêm trọng, lập tức nhăn lông mày lại.
“Hỏng bét là mùi của Ma tộc.” Bùi Mạch Ninh cả kinh, cơ hồ là thốt ra.
Nàng vừa dứt lời, kết giới liền không ngừng chớp lên, dường như có cái gì đó muốn phá vỡ để đi ra.
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ bên trong có người của Ma tộc? Vì thế
Lưu Vân Điện mới bị Thượng tiên Thiên giới che lại vì phòng ngừa người
Ma tộc đi ra làm bậy.” Phong Khinh Tuyệt cảm thấy kỳ quái nói, cũng chỉ có ý nghĩ này trước mắt là đáng tin cậy nhất.
Bùi Mạch Ninh có dự cảm chẳng lành, nếu thật sự giống như Phong Khinh Tuyệt đã nói, như vậy người trong Lưu Vân Điện làm thế nào đây? Tư
Không Thu Trạm ở đâu?
Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt đang lo lắng thì tầng kết giới
cũng không cần Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt động thủ, kết giới
rung động càng dữ dội.
Tách ….Tách ….cách,…. cách’
Bắt đầu là vỡ vụn ra, bạch quang lóe sáng, kết giới sắp bị vỡ, mà hơi thở của Ma tộc cũng càng ngày càng đậm dường như vừa có một thứ gì đó
mới được sinh ra.