Đêm khuya tràn đến nhưng ánh trăng sáng soi rõ mọi điều, toàn bộ
người trong Phủ Bùi gia ra ra vào vào, ai nấy đều vạn phần lo lắng ,
không ai phát hiện ra có một bóng đen tao nhã đi vào tòa đình viện.
- “Muốn tìm đến cái chết… Chậc, nữ tử cổ đại thật đúng là tam trinh cửu liệt.” – Thanh âm đạm mạc ở đêm khuya u tối vang lên nhưng những người đang tất tả
ngược xuôi đều không có ai dừng lại, dường như bọn họ một chút cũng
không nghe thấy tiếng nói này.
- “Chủ nhân, vị nữ tử kia đã đi chuyển thế đầu thai, chủ nhân cũng nhanh sống lại đi.” – Thanh âm khàn khàn theo sát đằng sau vang lên, giọng nói ấy trống rỗng
gọi người khiến ai nghe cũng sợ hãi, rất rõ ràng là có hai ‘người’ đang
đối thoại, nhưng thật may là những người tầm thường không thể nghe được
gì, nếu không đã hú hét lên rồi.
- “Được, ta biết rồi ,ngươi về đi… Ngươi nhớ tìm gia
đình nào tốt một chút cho nàng ta, an bài ở thế kỷ hai mươi mốt đi, ít
nhất nữ nhân kia có quyền được tự chủ .” – Trầm mặc, thanh âm nữ tử
trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, không đợi đối phương đáp lại, một
đạo ám quang hiện lên, chỉ thấy nữ tử nguyên bản không cử động, nằm ở
trên giường kia đột nhiên động đậy, dần dần khôi phục lại được ý thức– -
- “Lão gia, lão gia … Tiểu thư rốt cục cũng khôi phục hô hấp rồi , ông trời quả là có mắt .” Một tiếng gọi cao hứng đầu tiên vang lên ầm ĩ, ngay sau đó Bùi gia trên dưới bắt đầu ồ lên hoan hô – -
Bên trong gian phòng thanh lịch, bốn vách tường treo đầy tranh chữ và những bức họa, có cuốn tranh Mai Lan Trúc Cúc, cũng có tranh chữ cứng
cáp hữu lực, nhìn ra được chủ nhân của gian phòng là người tao nhã đến
mức nào.
Bùi Mạch Ninh mặc kệ mình đang ở trong hoàn cảnh nào, híp con ngươi
nhìn gương đồng đánh giá bộ dáng này, quả thật là vì bản thân mình tỉ mỉ chọn lựa cùng với nguyên bản liền có tám phần tương tự, ít nhất là xem
thuận mắt.
Chẳng qua đôi mắt luôn luôn ánh lên sự hoạt bát sáng sủa , giờ phút
này trầm tĩnh không hề gợn sóng, lẳng lặng thoáng qua vô cùng yên bình
nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
- “Tiểu thư , đã đến giờ uống thuốc.” – Tiếng bước
chân từ xa truyền đến, một thân ảnh hồng nhạt với khuôn mặt tròn tròn
đáng yêu đập vào mi mắt , đó chính là tỳ nữ hầu hạ của nàng – Tiểu Đào,
trong đầu tự nhiên hiện ra một chút ấn tượng, nàng đã sớm tiếp quản thân thể này, bao gồm cả trí nhớ, nàng là ai chứ? Đương nhiên là phải như
vậy !
- “Để xuống đi.” – Giọng nói khác quá, không giống với thanh
âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ban đầu của mình ,nàng vẫn chưa hoàn toàn
thích ứng được với thanh âm nhu nhu lại hết sức dễ nghe này, thanh âm
mới này nói ra khiến người khác không khỏi mềm nhũn cả người.
- “Nhưng lão gia có lệnh, nô tỳ phải tận mắt nhìn thấy tiểu thư uống thuốc mới được.” – Tiểu Đào có chút xoắn xuýt trừng mắt nhìn tiểu thư , sự kiện Việt vương gia từ hôn vài ngày trước đó nghĩ lại thật kinh hoàng, nàng chưa từng
quên tiểu thư nhà mình thiếu chút nữa đã chấm dứt sinh mệnh,khi ấy hơi
thở đều không có, về sau có thể sống lại quả thực chính là kỳ tích.
Mấy ngày nay trong Bùi phủ, từ trên xuống dưới không ai dám thở
mạnh, biết rằng tuy tiểu thư đã tỉnh lại nhưng lại quên mất không ít
chuyện, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, lão gia vô cùng tức giận, hôm nay mắt thấy tiểu thư chuyển biến tốt hơn đã không nói hai lời liền
tiến cung thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi việc ban hôn sự .
- “Ừm… ta sẽ uống thuốc.” – Bùi Mạch Ninh không cự tuyệt nữa, tiếp nhận bát thuốc Tiểu Đào đưa tới , một hơi liền uống
hết, trong miệng còn có vị đắng của thuốc, lông mày hơi nhíu, trong mắt
cũng ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, hóa ra đây là hương vị của thuốc
trên trần gian .
Tiểu Đào thấy Bùi Mạch Ninh đã uống hết sạch bát thuốc mới lộ ra vẻ
tươi cười, vừa rồi tiểu thư cau mày suy xét , bộ dáng mờ mịt ấy thật sự khiến người ta cảm thấy thương tiếc, không thể yên tâm được.
- “Tiểu Đào…” – Sau khi uống xong thuốc, lại cùng
Tiểu Đào dùng cơm xong xuôi , Bùi Mạch Ninh đột nhiên mở miệng, đôi mắt
bình tĩnh nhìn Tiểu Đào đang ngượng ngùng thắc mắc.
- “Tiểu thư muốn nói gì ạ , có chuyện gì xin người cứ việc phân phó Tiểu Đào .” – Tiểu Đào mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bùi Mạch Ninh, một bộ dáng ‘‘Có việc gì đều giao hết cho nô tỳ ’’.
Bùi Mạch Ninh mỉm cười , đưa mắt nhìn ra cửa, ánh mắt mê ly xuất hiện lần nữa, ngay lập tức thành công giết chết tâm hồn yếu ớt của Tiểu
Đào: ” Ta muốn ra ngoài đi dạo, cả ngày ở trong phòng thật là khó chịu.”
Nghe nàng mềm nhẹ thì thầm , Tiểu Đào có chút do dự khó xử , dù sao
lão gia đã hảo hảo căn dặn phải chiếu cố tiểu thư, nhưng ánh mắt mê ly
kia cứ nhìn nàng chằm chằm , trời ơi đất hỡi, vì sao lòng của nàng bắt
đầu không ngừng kêu ‘Rầm rầm rầm’ .
- “Dạ… Tiểu thư.” – Cuối cùng, Tiểu Đào đau đớn đầu hàng, ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ cần hảo hảo coi chừng tiểu thư hẳn là không sao đi.
Ban đầu Tiểu Đào tưởng rằng chỉ cần theo Bùi Mạch Ninh ở trong phủ đi dạo tùy ý là quá lắm rồi, nhưng lúc này mắt nhìn thấy quầy hàng của
đám tiểu thương quây ở xung quanh, mà những gian hàng ấy cứ nối liền
không dứt, trời ơi, nàng cự nhiên cứ như vậy cùng tiểu thư đi ra ngoài,
chưa gì trong đầu đã đã tưởng tượng tới những ánh mắt gian ác nếu biết
nàng không hoàn thành đúng phận sự , Aiiii, giờ chỉ hy vọng khi trở về
sẽ không bị trách phạt quá nặng.
Hoàn hảo, lụa che mặt của tiểu thư nàng không có quên giúp tiểu thư
đội lên, dù tiểu thư của nàng không khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng
được coi là một mỹ nhân, là tiểu thư được sủng ái nhất Bùi gia , đương
nhiên không thể để cho người khác nhìn thấy được .
Bùi Mạch Ninh từ lúc bắt đầu xuất môn ánh mắt liền thay đổi, nàng đã
đi tới thời đại này mấy ngày rồi, không thể lãng phí thời gian thêm
nữa, nàng phải xuất môn đi điều tra tin tức của hoa tai Lưu Quang.Thế
nhưng nàng chỉ cảm thấy được một luồng khí yếu ớt, hẳn là có một mảnh
nhỏ lưu tại kinh đô này.
Một nửa năng lượng bị thân thể nhu nhược này làm
giảm, miễn cưỡng có thể cảm giác được linh khí của hoa tai , xem ra muốn tập hợp đủ hoa tai bị vỡ thì còn cần rất nhiều thời gian .