“Huynh cũng biết mục đích của chủ nhân yến hội này rồi phải không?” Trong phòng, Bùi Mạch Ninh đăm chiêu nhìn về phía Phong Khinh Tuyệt hỏi.
Vài ngày nay, bọn họ luôn luôn đứng ở trong Cổ bảo, nhưng chủ nhân
Satan kia từ đầu đến cuối lại chưa xuất hiện lần nào. Điều này thật sự
không thể không khiến người ta cảm thấy kì quái.
Phong Khinh Tuyệt khinh khẽ nhấp một chút rượu vang đỏ trong ly, mắt phượng híp lại, bộ dạng lười nhác nói: “Theo ta được biết, quan hệ giữa các giới trong phương Tây không mấy thân
cận. Lần này lại Satan lại gửi thiệp mời rộng rãi đến vậy chắc hẳn muốn
phô trương thanh thế.”
“Còn gì nữa không?” Bùi Mạch Ninh tiếp tục truy vấn. Nàng cảm giác Phong Khinh Tuyệt còn biết thêm chuyện gì đó.
Nhưng Phong Khinh Tuyệt chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì nữa. Hay nói cách khác, hắn thật sự biết, nhưng không muốn mở miệng tiết lộ. Đây là
lần đầu tiên Bùi Mạch Ninh nhìn thấy Phong Khinh Tuyệt như vậy. Chẳng lẽ Phong Khinh Tuyệt có quan hệ gì với Satan kia sao?
Khiêu khích đến từ Phương Tây, kỳ thực cũng không phải chuyện hiếm
gì. Ngay ngày đầu nàng và Tư Không Thu Trạm đến đây đã bắt gặp không ít
ánh mắt khiêu chiến. Thậm chí còn có kẻ đến tận cửa khiêu chiến. Nói là
khiêu khích, nhưng thực chất chi là tìm chuyện gì náo nhiệt cho đỡ tịch
mịch mà thôi.
Mà các giới Phương Tây luôn coi Phương Đông là đối tượng để tỉ thí
sức mạnh. Tư Không Thu Trạm rất mạnh, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu
tiên hắn đến Phương Tây, cho nên mọi chuyện cũng nên dè chừng.
Người ra lời mời tỉ thí chính là thủ lĩnh của các giác. Tư Không Thu
Trạm né tránh nhiều cũng không được, cũng phải xuống ứng chiến.
Bùi Mạch Ninh lại nhếch miệng cười, giống như là lời cổ vũ đối với Tư Không Thu Trạm, sau đó xoay người rời đi. Mạn Di chỉ nghĩ nàng lo lắng
không muốn chứng kiến tận mặt những cuộc đấu ở đây nên cũng không miễn
cưỡng nàng ở lại.
Đi thẳng một mạch đến hậu viên của Cổ bảo, Bùi Mạch Ninh thế này mới
dừng lại. Nàng ngồi trên hành lang gấp khúc, lặng lẽ ngắm nhìn biển hoa
rực rỡ kia.
Đột nhiên, nàng hơi khó chịu nhíu mày, duỗi tay ra đè lại cảm giác khó chịu nơi lồng ngực. Nàng cảm thấy rất buồn nôn.
Đây mới chính là nguyên nhân Bùi Mạch Ninh nàng không muốn xem tỉ
thí. Gần đây cũng không biết như thế nào, nàng ăn cái gì cũng không thấy hợp khẩu vị, những thứ quen ăn trước kia giờ cũng không thấy ngon miệng nữa. Trạng thái tinh thần gần đây của nàng lại không được tốt. Nàng
không biết liệu sẽ phát sinh tình huống như thế nào cho nên mới rời đi
trước.
“Ngươi có ổn không?” Một thanh âm ôn nhu từ phía sau truyền
đến, Bùi Mạch Ninh theo thanh âm mà nhìn lại. Đối diện với nàng là một
đôi mắt màu xanh lam. Đó màu xanh trong, trong suốt cực kỳ, khiến nàng
cảm thấy khó chịu trong lòng vơi đi không ít.
Bùi Mạch Ninh nhẹ nhàng lắc đầu một cách chậm chạp, lại ngước mắt lên nhìn về phía nữ hài tử. Nàng đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút quen mắt. Tỉ mỉ nhìn thêm vài lần, trong mắt Bùi Mạch Ninh lóe lên một tia
sáng. Nguyên lai chính là người này.
“Nơi này Hấp Huyết Quỷ lui tới tương đối nhiều, ngươi hẳn là khách nhân đến từ Phương Đông, ngàn vạn đừng đi một mình. Bằng không sẽ trở
thành “đồ ăn” cho bọn chúng.” Nữ hài tử tuy rằng đạm đạm nói, cả
người tản mát ra một luồng khí trầm thấp, nhưng cách nói chuyện khiến
người ta thấy ấm áp vô cùng.
Bùi Mạch Ninh hơi tò mò đánh giá nàng, đối với lời nói của nàng ta
cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Trong mắt hiện lên ý cười, rốt cuộc cũng biết vì sao biểu ca lại thích người này. Một nữ hài tử như thế thực
khiến người ta cảm thấy thú vị. Mà càng quan sát, càng tìm hiểu sẽ càng
thấy yêu mến nữ tử này hơn.
“Cảm ơn nhắc nhở của ngươi, ta hiện tại tốt hơn nhiều rồi! Lát nữa trở về phòng nghỉ ngơi thêm một chút.” Bùi Mạch Ninh nhu hòa cười với nữ tử. Nữ tử này, nàng rất thích.
Nữ hài tử hình như hơi ngạc nhiên, mấp máy cánh môi hơi tái, giống như đã thật lâu rồi chưa ai cười như thế với nàng ta.
Bùi Mạch Ninh nhìn ra trong ánh mắt của nữ hài tử nhạt nhạt hiên lên
sự đề phòng và giữ kẽ. Nàng biết đó là vì khúc mắc tồn tại trong lòng
của nàng ta, nhưng đó là trách nhiệm của biểu ca. Nàng không nên quản
quá nhiều chuyện.
Nhưng lúc đi qua người nữ tử, Bùi Mạch Ninh cảm thấy choáng váng ,
trước mặt bỗng tối sầm lại, chưa kịp nghĩ gì thì cả thân thể mễm nhũn
ngã xuống đất, mất đi tri giác. Ý thức cuối cùng của nàng là tiếng kêu
thất thanh của nữ tử kia.
Tiếng thì thầm quen thuộc vang bên tai, Bùi Mạch Ninh cảm thấy mình
vừa trải qua một giấc ngủ dài, vẫn còn muốn ngủ tiếp. Nhưng thanh âm kia vẫn văng vẳng bên tai nàng khiến nàng không sao ngủ tiếp được.
Nhíu nhíu mày, đôi mắt mông lung chậm rãi mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi con ngươi màu hổ phách đầy vẻ quan tâm.
“Ah!” Bùi Mạch Ninh kêu lên một tiếng, vẫn còn chưa rõ bản thân mình đang ở chốn nào.
“Sao vậy? Nàng thấy thế nào rồi?” Nhìn hai mắt mơ mơ màng màng của Bùi Mạch Ninh, Tư Không Thu Trạm lập tức ôm nàng vào ngực. Vẫn là
vòng tay ôm ấp gắt gao kia, nhưng hiện tại ôn nhu hơn rất nhiều.
“Nàng cuối cùng đã tỉnh! Sao lại bất cẩn như vậy, dọa chết ta mất! Hài tử trong bụng cũng bị nàng dọa không ít đâu.” Thanh âm Tư Không Thu Trạm gần như nỉ non lại vang bên tai của nàng.
Đầu Bùi Mạch Ninh còn chưa tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn nghe được trọng tâm trong câu nói của hắn.
“Cái gì? Hài tử?” Vốn còn chưa tỉnh hẳn nhưng nghe xong từ này thì Bùi Mạch Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Đôi mắt phượng của
nàng nhìn chằm chằm vào Tư Không Thu Trạm.
Tư Không Thu Trạm nhu hòa cười, trên mặt đầy vẻ sủng nịch yêu thương
còn hơn cả ngày bình thường. Con ngươi màu hổ phách ôn nhu đến mức chảy
nước.
“Đúng vậy! Nàng mang thai. Cũng đều tại ta, chẳng biết gì về chuyện này nên không sớm nhìn ra sự khác thường của nàng.” Tư Không Thu Trạm hơi ảo não nói. Lúc trước, khẩu vị của nàng không
tốt, luôn luôn không được được cái này cái nọ, có đôi khi lại nôn ọe
không thôi. Lúc đầu hắn còn tưởng nàng chưa quen với hoàn cảnh ở đây,
cũng không suy nghĩ cặn kẽ, không ngờ lại có tin vui như thế này.
Hắn không phải là nam nhân chú trọng chuyện có hài tử nối dõi, nhưng
tiểu sinh mệnh này là kết tinh tình yêu của nàng và hắn. Nói như vậy,
hắn thật sự rất yêu thích, cao hứng vô tận.
” Mang thai ư?” Bùi Mạch Ninh có phần không được bình tình.
Nàng bây giờ giống như người đi vào trong sương mù, chỉ một lần ngất
xỉu, tỉnh dậy nàng đã biết mình mang thai.
Có chút khó tin sờ sờ bụng của mình, thậm chí nàng còn không dám tin. Nhưng nhìn nụ cười ôn hòa hiện lên trên khuôn mặt của Tư Không Thu
Trạm, nghĩ đến hài tử trong bụng là của hắn và nàng, khóe miệng cũng
không khỏi hơi cong lên cười cười. Trên đời này, còn chuyện nào vui hơn
chuyện này chứ?
Đây chính là tin vui. Tuy rằng từ đầu tới cuối, Bùi Mạch Ninh đều
chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng từ khi nàng có phàm thể, hơn nữa người
kia còn không biết tiết chế, có hài tử cũng là chuyện tất nhiên. Nói vậy thôi, so với hai người bọn họ thì các vị trưởng bối còn cao hứng hơn
gấp mấy lần. Bọn họ thật muốn nhanh chóng trở về kinh đo, trở về Tư
Không phủ, nói cho mọi người biết tin vui này.