Những cơn mưa liên miên ùn ùn kéo tới, trong một ngôi miếu đổ nát,
đoàn người Bùi Mạch Ninh đang đốt lửa trú mưa, sắc mặt không tốt lắm.
Xung quanh, mùi ẩm mốc rất nặng nề, xem ra chỗ này thường xuyên có
mưa, cảm giác có một luồng không khí lãnh lẽo đang nổi lên, so với kinh
thành thì quả là hai thế giở khác biệt.
“Trận mưa này đến khi nào thì tạnh đây?” Đã bị trì hoãn cả ngày, ai ngờ hôm sau mưa còn chưa ngừng lại, nàng nhìn thấy thần sắc của Úy Kỳ Dương có chút tự đắc.
” Thời tiết nơi này luôn như thế. Mưa sẽ từ từ ngớt rồi tạnh hẳn thôi.” Úy Kỳ Dương thảnh thơi nói, nói như vậy thì có gì khác không nói sao?
Tiểu Đào lặng lẽ liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình cùng Úy công tử, bĩu môi. Chậc, vẫn nên chuyên tâm nướng gà rừng trong tay cho chín thì tốt
hơn. Chà! mùi thật thơm ~~.
Mưa xối xả như trút nước, thỉnh thoảng còn có thêm mấy tiếng sấm. Đột nhiên một loạt tiếng vó ngựa vang lên, Úy Kỳ Dương cùng Bùi Mạch Ninh
mở choàng đôi mắt đang khép chặt ra.
“Đùa lão tử hay sao? Mưa kiểu này chắc chắn sẽ không tạnh đâu!” Một tiếng tức giận mắng vang lên, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân
dồn dập, xem ra là đang đi tới ngôi miếu đổ nát này, hơn nữa nghe tiếng
nói chuyện chắc chắn không phải chỉ có một người.
“Liêu huynh, phía trước có ngôi miếu đổ, chúng ta hãy chạy nhanh qua đó đi.” Tiếp theo là tiếng nói ôn nhã vang lên: “Muội phải theo sát ta.”
“Bẩn quá! Đại ca, đường này không phải để đi ~.” Giọng nữ xinh đẹp vang lên, thời gian dần trôi qua, người cũng đã đến ngôi miếu đổ.
Nhất thời, không khí có chút trầm mặc, những người kia dường như cũng đã nhìn thấy bọn người Bùi Mạch Ninh trong ngôi miếu đổ, mắt chợt lóe
lên sự kinh ngạc.
“Các vị, chúng ta đi ngang qua nơi này, bên ngoài mưa to cứ rơi
xuống không ngừng nên phải đến đây tránh mưa, kính xin các vị chiếu cố
nhiều hơn.” Nam tử có khuôn mặt thanh tú, tao nhã , có phần văn nhã, vừa nhìn đã biết chính là loại nam tử khiến các tiểu thư khuê các
ngưỡng mộ.
“Hừ, đại ca nói nhiều lời như vậy làm gì? Ngôi miếu đổ cũng không phải của bọn họ, chúng ta nhanh đi nghỉ ngơi thôi.” Nữ tử xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt mặc dù không tệ nhưng tính tình này lại khiến người ta khó mà chịu nổi.
Công tử kia gật gật đầu có chút hối lỗi với bọn người Bùi Mạch Ninh,
khi nhìn đến mặt nàng không khỏi hơi sững sờ, lại nhìn Úy Kỳ Dương không nói tiếng nào một cái mà càng thêm sửng sốt, hơi hơi nhíu mày. Mấy
người này nhìn không giống người thường, chỉ hy vọng muội muội không
chọc đến tai họa.
Lo ngại của hắn rõ ràng rất chính xác. Nữ tử xinh đẹp kia thật sự là
cây ngay không sợ chết đứng, ngồi xuống là ngồi ngay trước đống lửa của
bọn họ, thậm chí còn lấn chỗ khiến Tiểu Đào đến phải đứng lên.
Nàng ta liếc mắt nhìn thấy gà rừng nướng đã vàng thì đôi mắtngay lập sáng lên, nhất thời vênh váo tự đắc nói với Tiểu Đào: “Này, gà nướng bán như thế nào? Ta mua.”
Hai mắt Tiểu Đào trừng lớn. Thật khó chịu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiểu thư không biết xấu hổ như thế này!
Tiểu Đào tức giận đến đỏ bừng hai má, hung tợn nói: ” Gà nướng chúng ta không bán, à… công tử nhà của ta muốn ăn.”
Nàng ta lúc này mới nhìn về phía Bùi Mạch Ninh cùng Úy Kỳ Dương, ánh
mắt lập tức sáng như sao đêm. Cả người đều bị mưa dính ướt, đương nhiên
sẽ làm lộ ra thân thể, nhưng thật ra nàng ta một chút cũng không biết
ngượng ngùng, ngược lại còn đến gần hai người một chút, ra vẻ mềm mại
nói: “Hai vị công tử, ta đói bụng, có thể nhường gà nướng cho ta không?”
Nữ tử đó thì không biết như thế nào nhưng sắc mặt đại ca của nàng ta
đã xanh mét, chỉ cảm thấy muội muội thật sự quá không hiểu chuyện, trong nhà đã sủng nàng quá mức, lần này là nàng một mực đòi đi theo nếu không hắn căn bản cũng không nghĩ tới chuyện dẫn nàng đi cùng.
“Ngọc nhi, đừng làm càn, lại đây.” Công Tôn Duẫn chỉ tiếc rèn
sắt không rèn lúc nóng trừng mắt nhìn muội muội nhà mình, cũng bất kể
nàng có nguyện ý hay không kéo về ngồi một bên cách đó không xa.
Nam tử cao lớn còn lại luôn không nói gì nhưng khinh thường nhìn Công Tôn Ngọc, chỉ tự nhiên đốt lửa lên. Chuyện khác hắn không chú ý nhưng
cũng nhìn ra hai nam tử ngồi kia không phải là người dễ trêu chọc vào.
Nhưng may mắn là Công Tôn Duẫn ra tay trước, bằng không Bùi Mạch Ninh nhịn không được sẽ cho tát cho nữ nhân kia một cái bay xa. Quả thực
cùng đại tiểu thư – Nam Lâm kia là loại người tùy hững khiến người ta
không ưa nổi.
Gà nướng đã chín, Tiểu Đào mới lấy xuống. Ba người ăn chậm rì rì cũng không quản đối phương bị mùi thơm khiến cho đói bụng, ánh mắt liếc nhìn bọn họ.
“Không biết các vị là người ở đâu? Tại hạ là Truy Sơn trang – Công Tôn Duẫn, vị này là Đường môn – Liêu Hùng, đây là xá muội Công Tôn
Ngọc.” Công Tôn Duẫn dường như cũng phát hiện không khí xấu hổ trong miếu liền mở miệng nói.
Cả người đều mang theo sự kiêu ngạo nói ra tên cùng địa vị của bọn
họ, giống như bọn họ đã dự liệu tới thái độ bọn Bùi Mạch Ninh đối với
bọn họ sẽ chuyển biến, nhưng đã để cho bọn họ thất vọng rồi.
Bùi Mạch Ninh ăn xong chân gà trong tay, tao nhã lấy khăn lụa lau
khóe miệng, nhìn về phía Công Tôn Duẫn nhàn nhạt gật gật đầu tỏ vẻ mình
đã biết. Nếu không phải khí chất của hắn cũng không tệ thì ngay cả gật
đầu nàng cũng lười.
Úy Kỳ Dương càng lười hơn, trong mắt hiện lên một đạo lượng quang,
cũng không có bày tỏ gì khác. Không thể phủ nhận thân phận của bọn họ
trong mắt người khác thoạt nhìn thật sự rất đáng kinh ngạc.
Đường môn thì không cần nói, mặc dù vẫn chưa có một người nào là Tu
Chân sĩ, nhưng lại lấy độc danh mà nổi tiếng thế gian, không nghĩ tới
một nam tử cao lớn khôi ngô kia lại là người của Đường môn.
Về phần Truy Sơn trang, trong giang hồ thập phần có danh tiếng về sản xuất binh khí. Không ít người tu chân thích dùng binh khí do Truy Sơn
trang làm ra, về ám khí cũng rất xuất thần nhập hóa.
Chỉ tiếc danh hào của bọn họ lại không thể đứng trước Lưu Điện, cho
nên Úy Kỳ Dương xem thường bọn họ cũng là điều đươnh nhiên dễ hiểu.