“A – - -” Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn từ trong nhã gian vang lên, bàn tay đang vân vê điểm tâm của Bùi Mạnh Ninh thoáng
dừng lại, nàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, nơi phát ra âm thanh chói tai đó không phải là nhã gian vừa rồi Tấn Hoài chân nhân cùng Thủy Nhi đi
vào sao?!
Hoàng Phủ Việt cũng lập tức đứng dậy, cau mày nhìn về phía đó.
Cửa nhã gian được mở ra, chỉ thấy Thủy Nhi quần áo không chỉnh tề từ
trong chạy ra, khóc đến hoa lê đái vũ * đẹp như hoa lê trong mưa * trực tiếp trốn phía sau Hoàng Phủ Việt.
“Vương gia, hắn… hắn muốn quấy rối thiếp.” Thủy Nhi cúi thấp
đầu khóc không ngừng, áo lụa mỏng trên người bị xé rách làm lộ ra không
ít da thịt, dễ dàng hiểu được ở bên trong vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Phủ Việt trong mắt không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, chỉ có nghi hoặc cùng bất mãn, môi mím chặt lại, sắc mặt có chút khó
coi.
Đến khi Tấn Hoài chân nhân chỉ mặc mỗi cái quần lao đến, thì có thể
nhìn thấy trên vai của hắn máu tươi không ngừng chảy ra, cả khuôn mặt
đều dậy lên vẻ dữ tợn, trợn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt cùng Thủy Nhi
phía sau y.
“Đáng chết, Việt Vương gia, ngài đây là có ý gì, nếu mà người đã
vào phòng ta thì còn phản kháng cái gì, còn dám đâm ta bị thương. Việt
Vương gia, hôm nay nếu ngài không đem sự tình nói cho rõ ràng, ta sẽ đi
gặp mặt Thánh Thượng lãnh giáo một phen.” Sắc mặt Tấn Hoài chân nhân cực kì khó coi, xung quanh có thêm không ít người xem náo nhiệt đột
nhiên bị hắn trừng như vậy, khiến nhiều người co giờ chạy trốn .
Ngay cả Tiểu Đào cũng nắm chặt ống tay áo Bùi Mạch Ninh, liên tục la hét đòi đi về.
“Tấn Hoài chân nhân, chuyện này nhất định là hiểu lầm, Thủy Nhi, nàng còn không mau tạ lỗi cùng chân nhân.” Hoàng Phủ Việt môi mỏng hé mở, một chút cũng không có ý tứ che chở cho
Thủy Nhi, trực tiếp lắc mình sang một bên, đem toàn bộ việc liên quan
đến Thủy Nhi phủi sạch.
Thủy Nhi không dám tin nhìn Hoàng Phủ Việt, khuôn mặt xinh đẹp trắng
bệch, trong mắt có tia sáng chớp động , không còn trống rỗng như vừa
rồi .
” Thuỷ Nhi bán nghệ không bán thân.” Thủy Nhi vừa khóc vừa
nói, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, với một người có địa vị chân nhân,
một hoa khôi như nàng sao có thể so sánh được.
“Hừ, nữ nhân này Việt Vương gia đã không để ý nữa thì giao cho ta đi.” Tấn Hoài chân nhân lạnh lùng hừ một cái, giận dữ trừng Thủy Nhi. Nhìn
vẻ mặt lúc này của hắn cũng đủ biết Thủy Nhi nếu lại rơi vào trong tay
của hắn thì sẽ có kết cục tốt đẹp như thế nào .
Hoàng Phủ Việt lạnh lùng, môi hơi cong lên: “Đó là điều đương nhiên.” Cũng không quản Thủy Nhi khóc thảm hơn, vẻ mặt y hờ hững, dù sao lúc
trước cũng chỉ đem Thủy Nhi làm một tấm bình phong để tránh việc thành
hôn mà thôi, chỗ này y sớm muộn gì cũng phải ra khỏi. Hai tay nắm chặt,
giờ phút này y cần cắn răng nhịn xuống, không thể để cho hoàng huynh lo
lắng chuyện của y.
“Chậc chậc, Việt Vương gia lúc trước không phải muốn thành thân
với vị hoa khôi này sao? Không nghĩ tới thời buổi bây giờ thê tử cũng có thể nhường cho kẻ khác.” Xuân Ý Lâu đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một thanh âm mị hoặc trêu đùa, mang theo ý châm chọc Hoàng Phủ Việt.
Bùi Mạch Ninh nheo mắt lại, sức mạnh trên không trung kia… có vẻ như rất mạnh.
“Người tới là ai, dấu đầu lộ đuôi, còn gì là anh hùng hảo hán.” Người nói là Tấn Hoài chân nhân, hắn ghét nhất những kẻ núp trong bóng tối .
“Ha ha ha, Tấn Hoài ngươi đâu xứng nói chuyện với bổn thiếu gia ,
cả ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, thật sự là làm mất thể diện Thự Lưu phái các ngươi.” Tiếng cười khẽ vang lên, trên không trung đột nhiên phiêu đãng một mùi hương hoa đào, khiến ai ngửi phải cũng đều mê say.
“Mùi hương này …” Tấn Hoài chân nhân biến sắc, Bùi Mạch Ninh
không có bỏ qua sự kích động cùng chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong
mắt hắn , xem ra đây là người khiến hắn vô cùng ghét đi.
“Úy Kỳ Dương, ngươi cả ngày chỉ biết giả thần giả quỷ, hừ, bản chân nhân không cùng ngươi chấp vặt.” Tấn Hoài chân nhân hiển nhiên có chút kiêng kị người này, bĩu môi trực
tiếp muốn lôi Thủy Nhi rời khỏi nơi này, cũng không quản tiếng kêu sợ
hãi cùng giãy giụa của nàng ta.
“Chậc chậc, ngươi thật là … một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì.” Tiếng thở dài vang lên, hương hoa đào càng ngày càng đậm, chỉ thấy trên không trung một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống.
Khuôn mặt tinh xảo, trắng noãn, một đôi mắt đào hoa lóe tinh quang,
mười phần mười là một đôi mắt hồ ly. Khuôn mặt đẹp như hoa đào thật sự
thích hợp với hắn, môi mỏng hơi cong lên thành nụ cười, khuôn mặt yêu
mị, ngay cả hoa khôi như Thủy Nhi lúc này vừa thấy cũng chỉ có thể rơi
lệ ghen tị trong lòng.
“Ngươi chính là Úy Kỳ Dương của Lưu Điện?” Hoàng Phủ Việt có
vẻ như biết người này, trong mắt có một tia sáng chớp động. Bộ dáng kia
thiếu chút nữa cũng khiến cho Bùi Mạch Ninh cảm thấy quan hệ giữa hai
người bọn họ có cái gì đó không thuần khiết .
“Không phải là bổn thiếu gia thì còn ai khác sao? Chậc… chậc…
ngươi đừng nhìn ta như vậy,tính hướng của bổn thiếu gia tuyệt đối là
bình thường nha~~~~.” Úy Kỳ Dương bộ dáng ‘cách xa ta ra một chút’
làm cho Hoàng Phủ Việt khóe miệng giật giật liên tục, nhưng điều này
tuyệt không làm ảnh hưởng hứng thú của hắn.
Không phải như mọi người nghĩ đâu ~~ Hoàng Phủ Việt cảm thấy hứng
thú là bởi vì nơi mà Úy Kì Dương sinh ra gọi là Lưu Điện. Đây là chỗ toạ lạc của đương triều Đệ nhất Tu tiên Thế gia, ở trên đỉnh Tử Vi sơn, lúc ẩn lúc hiện, đời nào cũng sẽ có vài người tu thành tiên, trong đó phần
nhiều đều xuất thân từ Tư Không gia tộc, chẳng trách Tư Không gia tộc có danh hiệu đương triều Đệ nhất Tông.