Hoàng Thượng chỉ định hôn sự sẽ diễn ra vào ngày hoàng đạo
một tháng sau, biết là có chút chóng vánh nhưng nào có ai dám phản đối
sự định đoạt của Hoàng Thượng .
Đối với hôn sự này, người của Tư Không gia có vẻ như hết sức vui mừng,
Tư Không Thu Trạm cũng đã hai mươi tuổi, lại là trưởng tử của Tư Không
gia, niên kỷ đã sớm nên có con mới đúng, nhưng vì thân trúng dị độc nên
người khác đều không thể tới gần hắn , nói chi là thành hôn .Thời khắc
này lại may mắn phát hiện Bùi Mạch Ninh có thể chạm vào hắn, Tư Không
gia đương nhiên vô cùng cao hứng, khó trách Hoàng Hậu lúc trước cũng
không sợ chọc giận Hoàng Thượng thỉnh cầu ban hôn , vì hạnh phúc của
lão ca lạnh lùng ngàn năm băng giá , có gì là không dám chứ ~~
Tin tức về hôn sự này rõ ràng đã truyền khắp Kinh đô, không biết đã
có bao nhiêu người nhàn rỗi đến xem náo nhiệt.Thế nhưng hôn sự này ít
nhất cũng mang lại một tháng tự do cho Bùi Mạch Ninh , dựa theo lời căn dặn của Bùi Chính Vũ , dù sao một tháng sau nàng đã phải xuất giá rồi
nên thời gian này nàng có thể làm mọi điều nàng muốn , đương nhiên chỉ
cần không ảnh hưởng tới danh dự của nàng là được.
Trước Xuân Ý Lâu xa hoa tráng lệ, đệ nhất thiếu niên tuấn mỹ không thể tiến thêm một bước, ừm, không, hẳn là bị người cản lại.
“… Công tử, loại địa phương này, chúng ta không thể đi vào đâu,
ngộ nhỡ bị lão gia biết được, lại giả như mà bị người khác bắt gặp, vậy thì biết làm thế nào đây .” Bộ dáng Tiểu Đào gấp đến nỗi muốn òa
khóc, không nghĩ tới tiểu thư sẽ đến chỗ này, tuy là đã phẫn nam trang
nhưng thực chất bên trong nàng là nữ tử một trăm phần trăm .
“Gấp cái gì, không có ngộ nhỡ, cũng chả có giả như , ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi. Đương nhiên… nếu ngươi không thích vào thì có
thể quay về phủ trước.” Bùi Mạch Minh liếc mắt nhìn Tiểu Đào, sau đó trực tiếp bước vào Xuân Ý Lâu, thoáng chốc một trận hương ngọt ngấy
xông vào mũi, khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.
Tiểu Đào cố tình bày ra bộ dạng khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn chẳng
có tác dụng gì, nàng vẫn phải bảo hộ tiểu thư cho tốt, làm sao có thể đi về trước được, rơi vào đường cùng nên cũng đành chậm rì rì lê bước đi
vào Xuân Ý Lâu.
Cảnh tượng xa hoa lãng phí có phần không giống những thanh lâu dơ bẩn khác ,được bày trí khá thanh lịch, nữ tử cười duyên cũng không quá khoa trương, đúng là tốt hơn nhiều.
“Ai u, vị tiểu ca này thật tuấn tú nha ~~~, nhìn rất lạ, là lần
đầu tiên đến Xuân Ý Lâu của chúng ta phải không! Đến đây, đến đây, ta sẽ giới thiệu cho các vị vài cô nương xinh tươi như hoa như ngọc.” Tú bà cười tủm tỉm đi tới, mùi hương của son phấn khiến Bùi Mạnh Ninh có chút không quen.
“Không cần, ta muốn ngồi ở đằng kia, làm một chút thức ăn mang lên đây là được rồi.” Bùi Mạch Ninh lạnh nhạt đưa ra một thỏi bạc, thấy tú bà cười tủm tỉm
tiếp nhận bạc, sau khi dẫn nàng ngồi vào chỗ tương đối hẻo lánh mụ ta
liền phất khăn tay đi luôn.
“Công tử…” Tiểu Đào ủy khuất nhìn tiểu thư nhà mình, các cô
nương xung quanh đi qua không ai là không ái muội nhìn các nàng , ánh
mắt kia khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.
” Ngồi xuống ăn một chút gì đi, ngồi một lát rồi trở về.” Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng phải trấn an Tiểu Đào.
“Ồ? Đó không phải là Việt Vương gia sao?” Tiểu Đào mắt đột nhiên mở lớn hơn, trừng trừng nhìn Hoàng Phủ Việt mới vừa đi vào.
“Ngươi biết hắn?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày nghiêng đầu nhìn, quả thật là Hoàng Phủ Việt, Tiểu Đào đáng nhẽ là chưa từng gặp qua người nọ mới đúng chứ?! Mà bên người y hiện tại có thêm một cô nương xinh đẹp
như hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người lay động, vừa nhìn thấy liền
biết được thân phận của nàng, cũng thật xứng đáng với danh hào Hoa khôi.
Tuy … đẹp thì đẹp thật, nhưng trong mắt lại thiếu linh khí, dường như… đã bị một cỗ hắc khí cầm tù.
Mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng kia, cảm giác thấy nơi nào đó có chút kỳ quái.
“À…à… , tiểu thư ngày trước hay vụng trộm chạy ra ngoài nên em cũng gặp qua vài lần.” Tiểu Đào có chút cảm thán trong lòng , tiểu thư có đôi khi quên mất một số chuyện sau khi hồi phục lại thân thể, nàng đã tập mãi thành thói
quen.
Đôi mắt híp lại, đến khi cảm giác được cặp mắt mang theo sự kiêu
ngạo, tự tin nhìn về phía mình, Bùi Mạch Ninh mới từ từ thu hồi tầm mắt.
“Hừ, Việt Vương gia đúng là đồ tồi, không những gây chuyện với
tiểu thư , lại còn công khai mang theo hoa khôi kia ra ra vào vào . Quá
đáng! Vẫn là cô gia tương lai tốt hơn nhiều, ít nhất không có hoa tâm.” Tiểu Đào chu miệng, có vẻ như chẳng hề có chút cảm tình nào với Hoàng Phủ
Việt, ha ha, Hoàng Phủ Việt từ khi gặp nàng, có vẻ như khí chất hút
người càng ngày càng bị giảm đi.
Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng đầu lại ngắm nhìn, đột
nhiên, chỗ che dấu sâu nhất trong linh hồn run lên, mày đột nhiên nhăn
lại, cái loại cảm giác rung động tâm hồn này, đúng vậy , chính là là từ
hoa tai Lưu Quang phát ra.
Bình tĩnh nhìn sự tình trước mắt, nàng có chút phấn khích… Thật không ngờ, mảnh vỡ của hoa tai Lưu Quang lại có thể ở đây…
Mày hơi nhíu lại , có lẽ nào mảnh vỡ ấy nằm ở trên người …