Editor: Chubyy141
Bùi Sở nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Đặng Thu Giai, cô rất rảnh à?”
“Cô! Cô đừng luôn bày ra bộ dáng thanh cao giống như mẹ mình! Cho rằng ai cũng sẽ chịu được bộ dạng này!”
Nói đến đây, Bùi Sở đột nhiên mở mắt ra.
Cô nâng một tay chống đầu nhìn cô ta: “Không ngờ nhà chúng ta lại có con riêng, lại còn là con gái ngoài giã thú, đều ra vẻ như thế. Cô nói xem nếu như để truyền thông biết tin này, có phải hay không sẽ rất kinh ngạc.”
Đặng Thu Giai nghe vậy liền hoảng hốt, danh hiệu “con gái ngoài giá thú” đã đội lên từ khi cô sinh ra, chưa kể đến Văn gia nổi danh lúc bấy giờ, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể theo họ mẹ. Kể từ khi mẹ của Bùi Sở là Văn Chi qua đời cách đây 5 năm, dưới sự lãnh đạo của cha cô mà Văn gia ngày càng xuống dốc không phanh.
“Bùi Sở! Cô bây giờ chính là đang nổi điên, còn giả bộ làm gì? Tự cho mình là thanh cao còn không phải là bò lên giường của Chúc Tu Duẫn! Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng anh Tu Duẫn bây giờ đối tốt với cô, không còn cha mẹ, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Đặng Thu Giai hung ác nói.
Bất ngờ là Bùi Sở không hề bị khiêu khích, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo, chậm rãi tới gần Đặng Thu Giai. Cô tiến một bước, cô ta lùi một bước.
Bùi Sở hơi cúi người nói: “Tôi đêm qua không chết, cô có phải rất thất vọng không?”
Một câu nói khiến Đặng Thu Giai như ngũ lôi oanh đỉnh.*
*五雷轰顶(Ngũ lôi oanh đỉnh): Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Ánh mắt cô ta lay động: “Cô, cô đang nói cái gì vậy!”
Bùi Sở đút hai tay vào túi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Tôi nói cái gì cô nghe không hiểu?”
“Cái gì hả! Tôi không biết cô đang ở đây nói cái gì! Ai quan tâm cô sống hay chết!”
“Ồ...” Bùi Sở đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta, đầu ngón tay điểm nhẹ lên vai cô ta rồi mạnh mẽ dùng sức: “Vậy thì xuống cho tỉnh đi.”
“Bõm!” 1 tiếng.
Đặng Thu Giai không kịp chuẩn bị ngã vào bể bơi phía sau, vùng vẫy điên cuồng. Bùi Sở sờ miếng dán trên trán rồi lại nhìn người trong bể bơi, trong lòng lập tức trở nên cân bằng rất nhiều. Cô vừa mới nói xong chuẩn bị rời đi thì có một người phục vụ nhảy xuống bể bơi đem Đặng Thu Giai kéo lên.
“Chậc chậc, người này đúng là có bản lĩnh nhai tí tất báo*, chỉ có tiến không lùi nha.”
*睚眦必报/nhai tí tất báo/: bị trừng mắt cũng báo - bụng dạ hẹp hòi.
Chúc Tu Duẫn mặc một chiếc áo khoác dài giản dị và quần tây, cho dù ngồi trên xe lăn nhưng thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh góc cạnh, lông mi xõa ra như lông quạ che đi đáy mắt sâu thẳm.
Bùi Sở nhìn chằm chằm Chúc Tu Duẫn một lúc, khẽ thở dài. Quả nhiên ông trời tạo ra con người thật bất công, tất cả những thứ đẹp đều trao cho người đàn ông này.
Đúng chuẩn thuộc về hàng nghìn cô gái trong miệng gọi là “chồng”, Bùi Sở cảm thấy cho dù Chúc Tu Duẫn chỉ dựa vào khuôn mặt này thì cả đời này cũng có thể sống không cần lo lắng.
Nàng lạnh nhạt nói: “Chúc Tu Duẫn, cách nói chuyện của anh vẫn gợi đòn như vậy.”
- -----
Sau bữa tiệc, Bùi Sở nghe lời Chúc Minh Giang ở lại. Trong phòng khách lớn của tòa nhà chính, chỉ có bốn người họ và những người hầu làm việc. Sau khi Bùi Sở ngồi xuống ghế sofa, Chúc Tu Duẫn được trợ lý đẩy đến bên cạnh cô.
Hai người nhìn nhau: “...”
Sài Lâm không quen được việc con trai mình ở một mình ngồi trên chiếc xe lăn, thế là bà đi qua đá 1 cái.
“1 người đàn ông, anh còn ngồi xe lăn cái gì! Chỉ bị một vụ tai nạn xe hơi, vẫn còn ngồi ở đây! Tiểu Sở trong lòng nghĩ như thế nào!”
Bùi Sở quay lại nhìn anh: “Anh đang giả vờ à?”
Sài Lâm tức giận nói: “Không phải vậy? Tai nạn xe hơi không có gì, nhưng nhất định phải ngồi xe lăn!”
Bùi Sở không nói nên lời, thấy bệnh nhân tích cực hồi phục, nhưng chưa từng thấy vội vàng ngồi trên xe lăn.
Dưới con mắt của bố mẹ, Chúc Tu Duẫn đứng dậy, ngồi cạnh Bùi Sở. Nhìn thấy Chúc Tu Duẫn, người cao 1m89 bất ngờ đứng dậy khỏi xe lăn bước đi, Bùi Sở không thể diễn tả được cảm giác trong lòng. Bốn người họ ngồi đối mặt với nhau, bầu không khí có một chút vi diệu.
Sài Lâm cười nói trước: “Tiểu Sở, dì biết con đệ đơn ly hôn là có lý do. Đã nhiều năm như vậy rồi, con xem có phải đã đến lúc phục hôn rồi.”
Chúc Minh Giang nhấp một ngụm trà, nói: “Tiểu Sở yên tâm, chú và dì sẽ không đối xử tệ với con. Con là ngôi sao lớn, chuyện này nên cân nhắc kỹ lưỡng, cần cho con thời gian. Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, dù sao mối quan hệ giữa 2 nhà Chúc Bùi vẫn luôn tốt.”
Bùi Sở như ngồi trên kim. Cô nên nói gì đây? Cô đề nghị phục hôn với Chúc Tu Duẫn nhưng bị từ chối rồi hả? Ngay cả khi người nhà Chúc gia không sợ cô có ý kiến khác, bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ khi dùng hôn nhân để trị những người đó.
Ai ngờ rằng trong giây tiếp theo, Chúc Tu Duẫn đột nhiên ôm lấy Bùi Sở, chậm rãi nói: “Chuyện của chúng con, cha mẹ không cần lo lắng.”