Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 37: Chương 37: Kết quả trận bóng rỗ (5)—— Hạ Cẩm Hiên bị thương




Trên trận đội viên toàn bộ tụ họp lại, lúc này việc đội viên của hắn đụng vào cũng có chút chột dạ.

Bởi vì Hạ Cẩm Hiên ra sân, bọn họ vẫn hết sức nén giận mà chơi, thế nào đều khng th ngăn cản tiến cng bén nhọn của hn. Mt thy đim s mau bị đuổi kịp, đội vin chủ lực lại bị thay, cứ nh vậy, đội vin ở gp gp hon ton bộc pht. Khi hn thy c nhin Hạ Cẩm Hin ly đợc một cơ hội tt nh vậy, hơn nữa lại l cú bng ba đim, lm ngời ta bt bnh nht chính l, cơ hội ny còn l bởi v sơ st của mnh tạo thnh. Hn hon ton mt đi lý trí, xung động liền đụng tới như vậy, hơn nữa quả thật đụng phải rất nặng.

Bây giờ nhìn đến Hạ Cẩm Hiên té xuống đất đau đớn, hắn cũng có chút không biết làm sao rồi, chính lúc này đứng ở một bên mờ mịt, không biết nên đi thăm dò thương thế, hay là nên làm chút gì.

Tề Minh tức giận đẩy ra cầu thủ đứng ngẩn người ở bên cạnh Hạ Cẩm Hiên, khẩn trương ngồi xổm người xuống muốn đỡ Hạ Cẩm Hiên dậy. Lúc này Hạ Cẩm Hiên bởi vì đau đớn kịch liệt, đôi tay ôm chặt đầu gối của mình, trên mặt đã bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.

"Đừng động vào anh ấy!" – Thái Gia Tuyền ra sức chen vào đám người, hướng về phía Tề Minh quát to một tiếng. Làm Tề Minh sợ tới mức lập tức dừng tay, dù sao Thái Gia Tuyền cũng là bác sĩ ngoại khoa thứ thiệt, cô nói không động, hắn cũng không dám động.

Thái Gia Tuyền vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh Hạ Cẩm Hiên, vừa dịu dàng an ủi, vừa đưa tay vặn bung ra hai tay ôm chặt của hắn, cẩn thận tra xét thương thế của hắn.

Đầu gối Hạ Cẩm Hiên đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, cả bắp chân cũng tím bầm lợi hại, "Nhịn xuống." - Thái Gia Tuyền giống như vô cùng gian nan quyết tâm, đối với hắn nhẹ nhàng mà nói ra, đắn đo đưa tay bắt đầu tiếp xương của hắn, muốn xác nhận có hay không thương tổn tới xương đùi.

"Ừ! . . ." - Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên đau vô cùng, mới vừa chính hắn vẫn cố nén không nói tiếng nào, lúc này cũng không nhịn được rên lên một tiếng.

"Cố gắng chịu đựng, em muốn xác định cốtchân của anh có gảy xương hay không." - Thái Gia Tuyền lúc này đã có chút buồn bực đau lòng rồi, cô không biết mình tại sao phải như thế đau lòng, giống như người chịu đau đớn kia là mình vậy.

Cũng may, cô nắng một hồi, cảm thấy xương tựa hồ không có đáng ngại, về phần có nứt xương hay không còn có đợi tiến một bước kiểm tra. Hiện tại chủ yếu đem hắn mang lên bên cạnh, cho hắn băng bó cầm máu, sau đó làm đơn giản cố định lại, rồi đưa đi bệnh viện.

Lúc ban đầu đau đớn tựa hồ hơi giảm một chút, hoặc là có chút chết lặng, Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên không có lúc mới vừa rơi xuống đất khó nhịn như vậy rồi, ở nâng đở đồng đội, hắn miễn cưỡng đứng lên một chân, hướng về phía tên đối thủ mặt đau lòng kia gật đầu một cái tha thứ, gian nan dời đến bên sân, nhanh chóng được đặt ở chỗ ngồi. Hắn kiên trì nói mình không có sao, muốn xem hết trận đấu, cũng may Thái Gia Tuyền nói xương không có sao, mọi người cũng chỉ có thể tùy hắn.

Thái Gia Tuyền nhận lấy hòm thuốc bạn học cuống quít đưa tới, cẩn thận dùng rượu cồn rửa vết thương ở đầu gối Hạ Cẩm Hiên.

"Thái Gia Tuyền, thì ra là cậu cũng tới xem thi đấu rồi, mình vừa mới thấy cậu. . . Ách. . . Anh ta có khỏe không" - sau lưng truyền đến một thanh âm.

Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn lại, lại là cô gái người Đức Laffey đã lâu không gặp, lúc này cô đang mặc đồng phục sexy của đội cổ động viên. Đúng á, Thái Gia Tuyền nhớ cô là học pháp luật, đó chính là học sinh học viện pháp luật, khó trách cô cũng tới, hơn nữa hiển nhiên còn là một đội viên cổ động viên.

"Laffey, xin lỗi, mình hiện tại không rãnh. . ." - Thái Gia Tuyền uyển chuyển đáp lại, tiếp đó lại quay đầu trở lại tiếp tục cẩn thận rửa vết thương Hạ Cẩm Hiên.

"Không sao. Cần giúp một tay không?" - Laffey mỉm cười nói.

"Không cần, cám ơn." - Thái Gia Tuyền quay đầu lại cười cười, cô hiện tại thật không có tâm tình, nếu là ở bình thường, cô nhất định sẽ vui vẻ tán gẫu cùng Laffey một hồi.

Laffey cũng nhìn thấu lòng của cô đang không có yên, ý thức được quả thật mình tới không phải lúc, cô cũng chỉ là muốn chào hỏi mà thôi, nếu chào hỏi xong, cô cũng nên đi.

"Vậy mình đi trước, lần sau tán gẫu tiếp." - Laffey hiền hoà nói, tay chỉ các đồng đội của mình.

"Ừ, ngượng ngùng, lần sau tán gẫu tiếp." - Thái Gia Tuyền có chút xin lỗi cười cười.

Laffey nhìn Hạ Cẩm Hiên thật sâu một cái, xoay người đi, Thái Gia Tuyền bất giác có chút sửng sốt, trực giác của cô ánh mắt của Laffey nhìn Hạ Cẩm Hiên có chút kỳ quái, nhưng đến tột cùng kỳ quái ở đâu, cô không nghĩ ra được, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.