“Chào buổi sáng, thiếu gia!”
“. . . . . .”
”Good morning, master!”
“. . . . . .”
”Thiếu gia, nên rời giường rồi!”
Sáng sớm, phía Đông, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng mặt
trời chiếu rọi cả bầu trời. Bầu trời dưới ánh mặt trời phá lệ đỏ rực,
trên hành lang ngôi biệt thự truyền đến tiếng gọi của Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử trời sanh có cặp lông mày cong như lá liễu, lông mi rất dài, một
đôi mắt to tròn như biết nói. Trên người mặc bộ váy ngắn đồng phục nữ
hầu liền thân màu hồng, bên ngoài là cái tạp dề lá sen màu trắng.
Hạ Vi Tử rất là quý trọng chiếc váy này, bởi vì đây là quà sinh nhật mười
tám tuổi thiếu gia tặng cho cô. Mỗi lần mặc vào chiếc váy ngắn nữ hầu
này, cô đều cảm giác cả người tràn đầy tinh thần.
Cô ngẩn khuôn
mặt mũm mĩm nhỏ nhắn lên, chu cái môi nhỏ nhắn, đỏ thắm, ướt át la ầm
lên: “Thiếu gia, mở cửa ra nhanh lên! Bữa sáng đã làm xong rồi, không ăn sẽ bị nguội.”
“. . . . . .”
Trong nhà vẫn như cũ không ai trả lời, Hạ Vi Tử nhục chí, giậm chân một cái, móc chìa khóa từ trong
túi ra, cắm vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàng chuyển động một cái, hơi đẩy
cửa ra, ló cái đầ nhỏ vào bên trong, đôi mắt to tròn đảo chung quanh.
Rèm cửa sổ bị kéo ra một góc, một tia nắng mặt trời ban mai nhàn nhạt từ
khe hở chen vào, giường lớn trong phòng trống không, Tiêu Tử Thăng không biết tung tích.
Hạ Vi Tử nhìn quanh nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng của Tiêu Tử Thăng. Vì vậy đứng thẳng người, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Nhờ vào ánh sáng mặt trời yếu ớt, Hạ Tử Vi đi đến giữa mép giường. Ly nước
đêm qua cô rót cho thiếu gia vẫn còn ở trên tủ đầu giường, chăn mền cũng chỉnh tề giống y như ngày hôm qua, không khó đoán ra suốt đêm hôm qua
Tiêu Tử Thăng không có ngủ trên giường.
Hạ Vi Tử có chút kinh
hoảng, lại không dám lộ ra việc Tiêu Tử Thăng không có ở trong phòng. Cô đoán có lễ thiếu gia đang đùa giỡn cô, có lẽ thiếu gia đang trốn ở một
góc tối nào đó trong phòng.
Cô nghĩ đến điểm này, liền xoay người lại, kéo tấm rèm cửa sổ dày cộm nặng nề ra, trong giây lát đó, ánh mặt
trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi nho nhỏ hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Hạ Vi Tử nhìn bọn nó xuyên qua ở trong không khí.
Khi ánh mắt cô rơi vào một góc trên bàn đọc sách thì nhất thời không nhịn
được lòng hiếu kỳ, không tự chủ được đi tới trước bàn đọc sách. Trên bàn phủ kín tất cả giấy lớn nhỏ, cô vươn tay cầm lên một tờ giấy trong đống giấy đó, chỉ thấy bên trên là chữ chằng chịt rậm rạp, nhưng một chữ cô
cũng xem không hiểu.
Hạ Vi Tử nhíu mày, trong lòng oán thầm, chẳng lẽ cả đêm thiếu gia đều ngồi viết cái này?
Cô lại nhìn mấy tờ giấy, vẫn không biết. Hạ Vi Tử có chút nhục chí, giơ
chân lên đang chuẩn bị rời đi, một quyển sách bìa màu lam trên bàn hấp
dẫn sự chú ý của cô.
”Sách hướng dẫn du học.” ? Đây là cái gì?
Hạ Vi Tử cầm quyển sách trên bàn lên, tiện tay lật xem. Bên trong quyển
sách giới thiệu rất nhiều thông tin về du học. Có giới thiệu vắn tắt của đại học Âu Mĩ, thậm chí còn có Nam Bán Cầu…. Nhưng mà cô càng xem càng
cảm thấy có cái gì đó không đúng, lo lắng trong lòng cô dần dần tản đi,
chợt hoảng loạn, cô có một loại dự cảm xấu.
Chẳng lẽ. . . . . . Thiếu gia cậu ấy nghĩ muốn . . . . . .
”Hạ Vi Tử, em đang làm gì ở trong phòng tôi?”
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau Hạ Vi Tử truyền đến, đột nhiên xuất hiện dọa
cô giật mình, quyển sách trên tay “ầm” một tiếng rơi xuống đất. Cô chợt
quay đầu lại, chống lại đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng càng thêm kinh hoảng.
Mặc dù anh mang mắt kính gọng đen, tuy nhiên nó vẫn không che giấu được một mảnh trong trẻo lạnh lùng ở chỗ sâu trong đáy mắt
anh.
”Thiếu . . . . . Thiếu gia!” Hạ Vi Tử hoảng hồn, đầu nhỏ dần dần rũ xuống, lông mi dài như cánh bướm trong nháy mắt run rẩy, hai cái tay nhỏ bé bất an nắm chặt chiếc tạp dề màu trắng phía trước, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, lắp bắp giải thích: “A…..Thiếu gia, em….. em, em
không phải cố ý muốn…… xem trộm.” Bình thường cái miệng vừa lên tiếng
liền rất lanh lợi, hiện tại nói như thế nào cũng không rõ ràng.
Hạ Vi Tử có chút khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lặng lẽ hô hào trong
lòng: Thiếu gia, em thật không phải cố ý xem trộm đồ của cậu. Thật sự là lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà. Xin cậu đừng dùng ánh mắt bén nhọn này
nhìn em, áp lực của em rất lớn…..
Lúc này, Hạ Vi Tử phi thường muốn giả bộ bất tỉnh, lúng túng ước gì có một cái động mà chui vào.
”Ngẩng đầu lên!”
Giọng nói lạnh lùng lại lần nữa truyền đến, trong lòng Hạ Vi Tử căng thẳng,
theo bản năng mà làm theo mệnh lệnh, nhìn về phía cặp mắt khiếp người
kia. Cô nháy đôi mắt to linh động, làm ra một bộ mặt vô tội.
Dưới ánh mặt trời, bộ dáng của Tiêu Tử Thăng tất cả lọt vào trong mắt Hạ Vi
Tử. Cô không nhịn được lại cảm thán trong lòng. Bộ dáng thiếu gia thật
là nhìn mãi không chán. Mỗi lần cô nhìn thấy thíu gia nhà cô, cũng sẽ
không nhịn được mà len lén nuốt nước miếng.
Mặc dù Tiêu Tử Thăng
đối với bất kỳ người nào cũng là thái độ lạnh như băng như thế này,
nhưng thật lòng mà nói, anh lớn lên thật là hấp dẫn phụ nữ. Hơn nữa
giống như bây giờ đứng dưới ánh mặt trời, anh thoạt nhìn rất là xinh
đẹp.
Tiêu Tử Thăng có một đầu tóc ngắn hơi xốc xếch, đường nét
khuôn mặt rõ ràng giống như được gọt giũa, ngũ quan lại cực kỳ tuấn tú,
da mặt trắng nõn, hồng hào, hai bên cánh mũi có một chút mồ hô, đôi môi
dày đóng chặt thành một đường. Đặc biệt nhất là đôi mắt, khóe mắt hơi
nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng mà hờ hững, phối hợp chung một chỗ, có loại cảm giác đặc biệt không nói thành lời.
Hôm nay anh ăn mặc rất
hưu nhàn, có thể là vừa vận động xong. Áo sơ mi màu trắng nửa ướt dính
vào trên người anh, hơi có chút trong suốt. Anh tùy ý mở ra hai cúc áo,
lộ ra lồng ngực cường tráng.
Ánh mắt Hạ Vi Tử theo giọt nước phơi bày trên da thịt của Tiêu Tử Thăng chảy từ trên mặt, một đường lăn vào
trong áo sơ mi trắng của anh. Cô lầu bầu một tiếng, nuốt nước mếng một
cái, phỏng đoán vóc người hoàn mỹ của anh, không biết cảm giác khi sờ
vào sẽ như thế nào?
Hạ Vi Tử hoàn toàn không có chút ý biểu cảm
của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Tử Thăng. Anh không để người
khác nhận ra mà nhếch nhếch khóe miệng, giọng nói cũng không lạnh như
băng giống như vừa nảy. “Hạ Vi Tử, tôi đã nói qua rất nhiều lần, đừng
gọi tôi là thiếu gia nữa.”
”A? Thiếu gia!” Hạ Vi Tử thu hồi ánh mắt, đầu lắc giống như trống bỏi. “Không được, không được, đây là quy tắc.”
”Người nào quy định?”
”Quản gia đại nhân nha! Ách. . . . . . Cũng chính là cha của em.” Hạ Vi Tử ủy khuất nín nghẹn miệng. “Còn có, thiếu gia không thích Vi Tử, không muốn Vi Tử chăm sóc cậu sao?”
”Em nghĩ quá nhiều.”
”Vậy, tại sao . . . . .” Hạ Vi Tử há miệng, cuối cùng vẫn nuốt nghi ngờ vào trong bụng.
Từ nhỏ cha đã dạy cô, muốn làm một nữ giúp việc giỏi, chính là phải phục
tùng mệnh lệnh. Nhưng mà, Tiêu Tử Thăng lại không muốn cô hầu hạ, mệnh
lệnh này làm cô không biết phải phục tùng như thế nào.
Suy nghĩ
tới suy nghĩ lui, Hạ Vi Tử liền khó chịu. Cô không cách nào tưởng tượng
nếu như Tiêu Tử Thăng không muốn cô. Sau này cô nên làm cái gì bây giờ?
Thiếu gia nhà cô chính là chủ nhân của cô, là người cô ngưỡng mộ, cũng
là mẫu bạn trai cô hướng tới.
Tiêu Tử Thăng vô cùng hiểu rõ Hạ Vi Tử, cô hầu ngốc từ nhỏ đã luôn đi theo sau mông anh, yêu thích nhất là ảo tưởng.
Lúc này, biểu tình Hạ Vi Tử một lát cô đơn, một lát đau khổ, trong đầu
không biết lại đang suy nghĩ cái gì. Tiêu Tử Thăng thường xuyên có loại
xung động muốn tách cái đầu nhỏ của cô ra, xem một chút bên trong rốt
cuộc là chứa những thứ gì. Như thế nào mà thế giới của cô và những người khác lại không giống nhau, thứ nghĩ ra được cũng vô cùng kỳ quặc.
”Hạ Vi Tử, đầu óc chết tiệt của em chỉ suy nghĩ muốn làm nữ hầu của tôi
thôi sao?” Lời Tiêu Tử Thăng có chút bất đắc dĩ. “Nếu như tương lai tôi
ra nước ngoài đi học, hoặc là rời đi nơi này, em liền không cách nào trở thành nữ hầu của tôi được nữa. Cho nên không bằng thừa dịp này mà suy
nghĩ thật kỹ chuyện tương lai đi. Nói thí dụ như….. Tương lai em muốn
tìm một người bạn trai như thế nào? Hoặc là lập tức phải tham gia cuộc
thi, nghĩ xem em muốn đi học trường đại học gì? Con người khi còn sống
có rất nhiều con đường để lựa chọn.”
“. . . . . .” Hạ Vi Tử nghe xong lời của Tiêu Tử Thăng nói, vẻ mặt sợ ngây người.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây hay sao? Thiếu gia sao lại trở nên
thân thiện dễ gần như vậy? Cô lớn như vậy, lần đầu tiên nghe thiếu gia
nói một lần nhiều như thế…. Thật sự là làm cho người ta rất kinh hãi.
Không đúng. . . . . . Đợi đã nào...!