Thật ra thì, thân là
nữ hầu của nhà họ Tiêu, Hạ Vi Tử không tính là đạt yêu cầu. Vô luận là
năng lực nữ hầu nên có, hay là IQ, EQ cũng không thể nào với tới mức
thanh nhã. Không mang đến phiền phức cho chủ nhân cũng đã rất cảm ơn
trời đất rồi.
Vì vậy cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc nào đó sinh sống mười tám năn ở nhà họ Tiêu cũng không biết, trong phòng sách có gắn một
chiếc camera theo dõi. Là Tiêu Dật vì bảo vệ tài liệu văn kiện trong
phòng sách mà lắp đặt, cũng vừa có thể ghi lại hình ảnh giám thị động
tĩnh ngoài cửa.
Cho nên khi Hạ Vi Tử le lưỡi nhát ma về phía cánh cửa phòng sách, hai cha con họ Tiêu ở trong phòng nhìn không sót gì nét mặt của cô. Tiêu Tử Thăng nhìn thấy, khóe miệng hơi co rút, quả thật
muốn kéo cửa ra bắt Hạ Vi Tử nằm trên đùi, hung hăng đánh hai cái vào
mông, dạy dỗ cái cô nhóc ngu ngốc làm người khác đau đầu này.
Tiêu Dật lại hoàn toàn không cho là như vậy, ông cảm thấy Hạ Vi Tử cô cùng
đáng yêu, quả nhiên là trẻ tuổi có sức sống. Nhưng mà đáng yêu thì đáng
yêu, biểu tình trên mặt con trai, ông cũng hoàn toàn thu vào trong mắt.
Tiêu Tử Thăng bình thường luôn luôn lạnh như băng, nhưng mà đối xử với
Hạ Vi Tử lại không giống nhau. Mặc dù cũng là thái độ lạnh như băng,
nhưng mà…. Giống như hiện tại, đáy mắt anh nhìn Hạ Vi tử, có một tầng
thần sắc làm cho người ta đoán không ra.
Gừng đúng là càng già
càng cay. Tiêu Dật làm thương nhân nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu được nên nói bóng nói gió như thế nào. Ông thản nhiên tiếp tục hỏi: “Con còn chưa nói cho cha biết, tại sao muốn ra khỏi nước?”
Tiêu Tử Thăng không trả lời, chằng qua là giống như vô tình dời ánh mắt từ máy theo dõi.
Tiêu Dật hắng giọng, ho nhẹ hai tiếng, cười nói sang chuyện khác: “Những năm này, Vi Tử càng ngày càng đáng yêu, cha muốn tương lai con bé có thể
đảm đương chức nữ hầu thiếp thân của con . . . . .”
Tiêu Tử Thăng than thở trong lòng, rốt cục mở miệng: “Đó cũng không phải là hy vọng của con . . . . .”
Thấy con trai mở miệng đáp lại, trong lòng Tiêu Dật tràn đầy vui mừng. Ông
không tiếp tục nói, hy vọng con trai của mình nói tiếp.
”Hạ Vi Tử cũng không thích hợp làm nữ hầu thiếp thân của con. Con cũng không cần
bất kỳ người nào hầu hạ. Con muốn được tự do…… “Một cô nữ hầu nhỏ lúc
nào cũng ở bên cạnh cảm giác cũng không tốt đẹp gì, sẽ làm cho người ta
cảm thấy anh còn chưa trưởng thành.
Tiêu Tử Thăng muốn thoát đi hoàn cảnh trói buột như vậy, chỉ là vì muốn được tự do. Hoặc là nói, là vì cách xa Hạ Vi Tử.
Tiêu Dật đối với đáp án này cũng không có quá mức giật mình, ông trầm tư một lát, nói: “Cha là thương nhân, bất kể là vì con hay là vì ích lợi của
tập đoàn, cũng không đồng ý việc con ra khỏi nước. Hơn nữa con có điều
không biết, mới vừa rồi Vi Tử biết được con muốn ra khỏi nước, khóc đến
thật thương tâm. Lại nói, Vi Tử toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh con,
cũng là bởi vì năm con mười hai tuổi ấy, đột nhiên tuyên bố tương lai
con bé sẽ là nữ hầu thiếp thân của con . . . . . .”
Mí mắt Tiêu
Tử Thăng run rẩy, ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tiêu Dật,
lành lạnh nói một câu: “Cha, xin mời người nói trọng điểm.”
Anh
đương nhiên nhớ quyết định năm mười hai tuổi đó của anh. Nhưng bây giờ
anh cũng không biết quyết định năm đó đối với Hạ Vi Tử mà nói là tốt hay xấu.
”Không bằng, chúng ta tới nói điều kiện, hai bên đều lui
một bước. Cha giúp con giải quyết chuyện Vi Tử, mà con thì không cần
phải ra nước ngoài du học. Chúng ta cho cả hai bốn năm. Trong bốn năm,
cha sẽ không nhúng tay bất cứ chuyện gì của con. Con có thể lấy được tự
do mình muốn. Bốn năm sau, trừ phi con kết hôn cùng tiểu thư môn đăng hộ đối, nếu không con nhất định phải tiếp nhận tập đoàn.”
”Cha định xử lý Hạ Vi Tử như thế nào?” Tiêu Tử Thăng tương đối để ý chính là vấn đề này.
”Rất đơn giản, nếu Vi Tử muốn làm nữ hầu như vậy, cha quyết định đưa con bé
đến Học Viện Nữ Hầu tu học mấy năm. Đợi tương lai con bé tốt nghiệp, là
có thể hoàn thành lý tưởng của mình.
”Học Viện . . . . . . Nữ Hầu?”
”Đúng, chính Học Viện Nữ Hầu cực kỳ nổi tiếng.”
”Có phải là học viện mà bác Thanh mở hay không?”
”Không sai! Nghe nói những cô gái trong Học Viện Nữ Hầu sau khi tốt nghiệp ra
ngoài, cực kỳ nổi bật. Vi Tử nếu như ở đó học tập, tương lai tốt nghiệp
rồi con bé có thể trở thành nữ hầu thiếp thân đắc lực của gia đình khác. Cứ như vậy đi. Chuyện buồn phiền ở nhà của con cũng được giải quyết
toàn bộ, đề nghị này như thế nào?”
Tiêu Dật nhìn Tiêu Tử Thăng, nín thở, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.
Mà Tiêu Từ Thăng lại lâm vào khoảng thời gian dài trầm mặc. Đề nghị này
của cha quả thật không tệ. Nguyên nhân chủ yếu khiến anh quyết định ra
nước ngoài du học chính là có liên quan đến Hạ Vi Tử.
Một mặt,
những năm gần đây, Hạ Vi Tử theo sát sau mông anh, làm cho anh có chút
sợ bị người khác làm phiền. Mặt khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất,
anh cảm giác mình nợ Hạ Vi Tử một tín ngưỡng.
Thời điểm mười hai
tuổi, trong lúc vô tình, anh đã tạo cho Hạ Vi Tử tín ngưỡng làm một nữ
hầu. Sau năm ấy, cô đối với anh là trung thành cùng sùng bái, toàn bộ
thành lập trên gong xiềng của nữ hầu, làm cho anh cực kỳ hối hận. Bởi vì lòng tốt này thật sự là một quyết định sai lầm.
Tiêu Tử Thăng
còn nhớ rõ sinh nhật ngày đó, bộ dáng Hạ Vi Tử mặc một bộ trang phục nữ
hầu nhỏ nhắn, bị tiếng cười nhạo xung quanh dọa sợ đến khóc. Không thoải mái trong lòng anh trong nháy mắt toàn bộ bị kích thích bùng phát. Anh
không để ý ánh mắt khác thường của người khác, một tay dặt bàn tay bé
nhỏ mập mạp của cô, đi đến giữa sân tuyên cáo với mọi người, cô sẽ là nữ hầu thiếp thân của anh.
Bây giờ nhớ lại, Tiêu Tử Thăng cũng không hiểu nổi, lúc đó anh rốt cục là ôm tâm tình gì lại quyết định chuyện này.
Có lẽ lúc ấy anh mang tâm tính bảo vệ động vật nhỏ, chẳng qua là không
thích nhìn người khác khi dễ bạn chơi của mình. Cho nên sự đồng tình
trong lòng tràn ra, mới chủ động an ủi Hạ Vi Tử nhỏ đáng thương.
Đúng là như vậy, nhất định là như vậy! Nếu không anh sẽ không tức giận như
vậy, nhìn thấy cô khóc thành mặt mèo hoa sẽ không đau lòng như vậy.
Nhưng mà hôm nay xem ra, quyết định lúc đó của anh là một sai lầm. Một câu nói vô tâm của anh lại
trở thành xiềng xích Hạ Vi Tử khi còn sống. Lập chí trở thành nữ hầu
thiếp thân của anh cái gì, bây giờ đầu óc thật là không còn dùng được.
Cho nên hiện tại anh không thể ra khỏi nước. Ít nhất trước tiên phải tìm
được một mục tiêu mới trong cuộc sống cho Hạ Vi Tử. Anh không thể phủi
mông một cái, không chịu trách nhiệm liền bỏ đi.
Anh cảm giác bản thân mình phải có phụ trách với Hạ Vi Tử, một cái phụ trách về tín
ngưỡng. Không thể để cô vì một câu nói vô tâm của anh mà phí thời gian
cả đời. Cô cũng nên có một mảnh trời thuộc về riêng mình.
Tiêu
Tử Thăng dần dần kéo lại suy nghĩ, hỏi người cha đối diện anh. “Con nhớ
được học viện của bác Thanh không cần tham gia cuộc thi phải không?”
”À? Hình như là thế, nghe nói là hiệu trưởng tự mình ra đề.” Tiêu Dật ngẩn
người, trong lúc nhất thời không biết Tiêu Tử Thăng hỏi như thế có dụng ý gì.
”Là bác Thanh sao?”
Tiêu Tử Thăng tùy ý hỏi, Tiêu Dật lại hoàn toàn hồ đồ. “Bác Thanh của con mới về hưu, mấy ngày trước, con trai ông ấy từ Mỹ trở lại, tiếp nhận chức vị hiệu trưởng.”
”An Ninh trở lại rồi!” Tiêu Tử Thăng gật đầu một cái, trong lòng có tính toán.
Tiêu Dật thấy con trai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng không khỏi
gấp gáp, liền vội vàng hỏi: “Vậy đề nghị mới vừa rồi của cha, con có
đồng ý hay không?”
Tiêu Tử Thăng không hề động đậy, chỉ là lành
lạnh nói: “Cha, con cảm thấy ý tưởng đưa Hạ Vi Tử đến Học Viện Nữ Hầu
rất tốt, con rất tán thành. Cho nên, con quyết định tạm thời không ra
nước ngoài du học.”
Nghe được Tiêu Tử Thăng nói như vậy, Tiêu Dật vô cùng vui vẻ. “Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời, không cho đổi ý!”
”Không đổi ý.” Dù thế nào đi nữa anh chỉ nói là “tạm thời” không ra nước ngoài du học.
Lúc này Hạ Vi Tử đang yên lặng buồn bả hoàn toàn không biết cuộc sống của mình đang bị thiếu gia cô sùng bái tính toán.
Hạ Vi Tử trở về phòng, chuyện thứ nhất cô làm chính là mở tủ treo quần áo, lấy tất cả đồng phục nữ hầu của mình để ở trên giường.
Tổng cộng 28 bộ trang phục, tất cả đều là màu hồng phấn, thắt lưng cao, váy ngắn
bung xòe, có một cái nơ con bướm thật lớn, mặc vào vừa đáng yêu vừa
sexy.
Nơi này mỗi một trang phục nữ hầu đều chứa đựng toàn bộ
tình yêu của cô, đều là cô từng mũi chỉ từng đường kim tự tay may vá. Hạ Vi Tử hao hết tâm tư, chỉ vì muốn cho Tiêu Tử Thăng nhìn thấy một mặt
vui tươi của cô.
Hạ Vi Tử phát điên cào tóc, nằm lỳ ở trên giường ai thán. Thiếu gia thế nhưng không thích nhữ bộ trang phục nữ hầu đáng
yêu này, hơn nữa gần đây tính tình của anh cũng ngày càng cổ quái.
Hạ Vi Tử nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông. Tiêu Tử Thăng không thích cười thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả việc cô mặc ít một chút, da thịt lộ nhiều một chút, anh cũng sẽ không vui. Đám nam sinh trong lớp của
cô, nhìn thấy nữ sinh ăn mặc lộ da thịt ra ngoài một chút, ánh mắt lập
tức lóe sáng. Nhưng Tiêu Tử Thăng đối với phụ nữ lại luôn luôn là thái
độ lạnh lùng.
Hạ Vi Tử cảm thấy trong này nhất định có kỳ lạ.
Trời sinh thích ảo tưởng, Hạ Vi Tử nằm trên giường, lại một lần nữa lâm vào suy nghĩ điên cuồng miên man.
Chẳng lẽ thiếu gia cậu ấy. . . . . . Không thích phụ nữ? Chẳng lẽ nói. . . . . . Thiếu gia cậu ấy . . . . . Thích đàn ông!
Cái ý nghĩ này khiến Hạ Vi Tử run rẩy một chút. Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, không thể tin được ý nghĩ này của mình.
Bởi vì trừ lý do này, Hạ Vi Tử không tìm được nguyên nhân thứ hai để giải
thích. Tại sao Tiêu Tử Thăng đối với một cô nữ hầu nhỏ trời sinh đáng
yêu, hiền lành hào phóng, lại là một bộ dáng khó gần. Hơn nữa còn lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc không cho phép cô mặc trang phục nữ hầu vừa đáng
yêu lại mê người như vậy.
Nếu quả như thật là như vậy. . . . .
Hạ Vi Tử không nhịn được khụt khịt cái mũi. Cô vừa nghĩ đến việc Tiêu Tử
Thăng thật ra thích đàn ông, trong lòng sẽ không chịu được, rất không
thoải mái, giống như có thứ gì đó đè ép trong lòng, không thở nổi.
Cô thở dài, từ trên giường nhảy xuống, không biết làm gì, ở trong phòng đi đi lại lại, vừa đi vừa dùng sức lắc đầu. Trong lòng tự nói với mình:
Không thể nhớ lại! Bất kể thiếu gia là “cong” hay là “thẳng”, cô cũng
không tiếc bất cứ giá nào, biến thiếu gia trở thành người đàn ông thích
phụ nữ.
Giờ khắc này, cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc làm ra một quyết
định quan trọng. Vì Tiêu Tử Thăng, cô phải
biến thân thành một nữ hầu nhỏ dũng cảm, làm cho thiếu gia lạc đường
quay đầu lại.
Liên tiếp chừng mấy ngày, cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc cũng không có xuất hiện trước mặt Tiêu Tử Thăng.
Lúc trước, trời mới vừa tờ mờ sáng, Hạ Vi Tử sẽ xách cái váy nữ hầu bung
xòe chạy đến trước mặt Tiêu Tử Thăng, ngọt ngào cười một tiếng với anh,
nói một câu: “Chào buổi sáng, thiếu gia.”
Nhưng ba ngày đã qua,
Tiêu Tử Thăng chỉ có thể mỗi ngày lấy xuống một từ giấy note từ trên cửa phòng của mình, phía trên loay xoay viết mấy chữ: “Chào buổi sáng,
thiếu gia xấu xa.” Ký tên là: “Vi Tử mặc trang phục nữ tu sĩ không dám
gặp người.”
Tiêu Tử Thăng không khỏi mỉm cười, khóe miệng vô ý
thức cong lên một độ cong nho nhỏ, cẩn thận bỏ tờ giấy note vào trong
túi, thuận tay lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Anh vừa đi vừa nói điện thoại: “An Ninh . . . . . . Được rồi, là tôi, gặp ở chỗ cũ.”
Tiêu Tử Thăng cúp điện thoại, đi thẳng xuống lầu. Ở một khúc ngoặc âm u cuối hành lang, Hạ Vi Tử mặc trang phục nữ hầu thật dài chậm rãi đi ra. Cô
dựa lưng vào tường, như có điều suy nghĩ nhìn theo phương hướng thiếu
gia rời đi.
Từ cuộc điện thoại vừa rồi của thiếu gia, cô nghe
được vài tin tức. Thứ nhất, thiếu gia gọi đối phương là An Ninh, nói rõ
cậu với đối phương rất quen thuộc. Thứ hai, tên An Ninh rất khó xác định là nam hay nữ, còn chờ điều tra. Thứ ba, gặp ở chỗ cũ, nói cách khác,
thiếu gia thường xuyên gặp mặt đối phương.
Những tin tức trên làm cho Hạ Vi Tử nhíu mày một cái. Cô quyết định, vì để cho Tiêu Tử Thăng
lạc đường biết quay đầu lại, đầu tiên phải tra ra người hẹn anh là nam
hay nữ, cao hay thấp, mập hay ốm. Tóm lại là nhất định phải biết người
biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Hạ Vi Tử không chần chờ nữa, vén quần dài lên, bám theo sau đuôi Tiêu Tử Thăng.