“Hay là. . . . . . Chúng ta đi mau đi, nếu không thật sự sẽ đến muộn.”
“Không phải là em đang giả bộ bất tỉnh hay sao?” Giọng nói của Tiêu Tử Thăng trầm thấp mà có từ tính.
Hạ Vi Tử lúng túng cúi đầu. Thiếu gia thật là có Hỏa Nhãn Kim Tinh, ngay cả cô giả bộ bất tỉnh cũng nhìn ra. Hạ Vi Tử cười ha ha, nói sang chuyện khác. “Cái đó….. Thiếu gia, vừa rồi em đụng trúng đầu giường, bây giờ chân rất là đau……”
“Ừ.” Trong lòng Tiêu Tử Thăng mắng Hạ Vi Tử là nhóc ngu ngốc.
“Cho nên. . . . . . Em không phải là cố ý không mở cửa cho thiếu gia.”
“Ừ.”
“Thiếu gia. . . . . .”
“Hả?”
“Cậu ôm em chặt quá, có thể buông lỏng một chút hay không? Em muốn khóa kéo lên.”
Lúc này Tiêu Tử Thăng không lên tiếng, chẳng qua là một đường hướng về phía trên chiếc eo thon của Hạ Vi Tử, ngón tay giống như là có ma lực, đến mức đưa tới nhiệt độ nóng bỏng.
Hô hấp của Hạ Vi Tử ngưng lại, tim đập rộn ràng. Bàn tay của Tiêu Tử Thăng đi tới phía sau chiếc lưng bógn loáng, không có nửa phần thất lễ, chẳng qua chỉ là nắm chiếc khóa kéo kéo lên.
“Tốt lắm.”
Tiêu Tử Thăng từ từ buông tay ra. Thân thể Hạ Vi Tử mềm nhũn, thiếu chút nữa lại té ngã trên đất lần nữa. Cô có chút thất vọng, nhiệt độ nóng hừng hực nhanh chóng biến mất, cảm giác trống rỗng trong lòng không biết từ đâu tới.
“Cám. . . . . . Cám ơn thiếu gia.” Hạ Vi Tử không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này, nhưng lại ngượng ngùng hỏi Tiêu Tử Thăng, chỉ có thể chôn nghi vấn trong lòng. Có lẽ khi vào trường học, có thể hỏi những bạn học khác hoặc là giáo sư một chút.
“A a a. . . . . .” Chợt, Hạ Vi Tử hét ầm lên, lôi kéo Tiêu Tử Thăng không hiểu làm sao chạy ra bên ngoài. “Thiếu gia, không kịp rồi, bị muộn rồi!”
Tiêu Tử Thăng bị Hạ Vi Tử lôi kéo, cô hầu ngu ngốc này còn có thể nhớ tới cần tham gia cuộc thi hay sao?
Nhưng mà, tâm tình của anh ngược lại ngoài ý muốn vui vẻ. Bàn tay núc ních thịt lôi kéo anh, có một dòng nước ấm không biết từ đâu truyền tới tim của anh. Giống như ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng chỗ sâu trong anh, đang từng chút từng chút sưởi ấm tình cảm lạnh như băng của anh.
…………..
Học Viện Nữ Bộc là một trường đại học, người sáng lập là Thanh Lam Nhất. Ba mươi năm trước, vì để có nhiều cô gái yêu thích nghề nghiệp nữ hầu, đồng thời hoàn thành mơ ước của mình, có thể càng thêm nổi bật, vì vậy ông thiết lập học viện đặc biệt này.
Hôm nay, nghề nghiệp nữ hầu không chỉ là một công việc có lương cao, cũng trở thành công việc lưu hành nhất. Mà nữ hầu tinh anh trên sẽ hội, đều tốt nghiệp từ nơi này.
Vì vậy, những cô gái ôm mục tiêu không giống nhau tham gia dự thi Học Viện Nữ Hầu, một năm so với một năm càng nhiều hơn. Hiện tại, chức hiệu trưởng của Thanh Lam Nhất cũng nhường lại cho con trai duy nhất là Than An Ninh tiếp nhận.
Thanh An Ninh năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp ở trường đại học Texas, Mỹ. Tuổi trẻ, đẹp trai, có phong độ của Thanh Lam Nhất thời trẻ.
Không giống với Tiêu Tử Thăng lạnh lùng. Anh có một loại thân thiện từ trong xương, ánh mắt sáng ngời hữu thần, nụ cười tươi rói, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền không nhịn được muốn tiếp cận.
Lúc này Thanh An Ninh đang chắp tay đứng giữa sân học viện, nhìn từng nhóm từng nhóm người đến dự thi từ cổng trường học đi về phía anh.
Muốn trở thành nữ hầu trong Học Viện Nữ Sinh, cũng không cần phải tham gia thi cử. Chỉ cần là con gái, tuổi tròn mười tám, ngũ quan đoan trang, phẩm hạnh tốt đẹp, thì có thể ghi danh tham gia dự thi. Mà nội dung cuộc thi là do hiệu trưởng ra.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tâm trạng của Thanh An Ninh cũng phá lệ thanh sảnh, vừa nghĩ tới những ngày sau này sẽ rất đặc sắc, anh liền không tự chủ mà nhếch khóe miệng.
Anh cực kỳ mong đợi, cũng cực kỳ vui vẻ tự tay “dạy dỗ” mỗi một người các cô. Làm cho những cô gái tràn đầy nhiệt tình, sức sống bắn ra bốn phía, sau khi được anh giáo dục sẽ trở thành nữ hầu tinh anh trong xã hội.
Gió mùa hạ chập chờ vờn cành hoa, mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan. Các cô gái kết thành từng nhóm cười đùa. Trong lòng các cô đối với tương lai chính là những ước mơ tươi đẹp, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông đứng giữa sân trường.
Vừa đúng lúc, cuộc thi tuyển nhập học chính thức bắt đầu.
Thanh An Ninh nhìn từng gương mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói: “Xin chào các bạn học sinh, tôi là Thanh An Ninh, hiệu trưởng tân nhiệm của Thanh Lam đại học, cũng là giáo sư hướng dẫn của Học Viện Nữ Hầu năm nay.”
Thanh An Ninh đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân anh đều tựa như toát ra một tầng ánh sáng vàng, mái tóc ngắn đen nhánh lóe sáng có chút chói mắt. Tất cả học sinh cũng chỉnh tề đứng theo hàng ở trước mặt anh, tiếng cười đùa dần dần giảm xuống, mỗi người đều lắng tai nghe hiệu trưởng phá biểu.
Mặc dù bộ dáng của hiệu trưởng dưới ánh mặt trời biến hóa thật là chói mắt, có vẻ có chút mơ hồ, nhưng giọng nói trầm ổn của anh giống như tiếng suối chảy leng keng vang dội, xua tan cái nóng rang mùa hè, làm cho cảm giác nhức đầu tan biến, nhẹ nhàng khoan khoái.
Thanh An Ninh chắp tay dạo bước quan sát tại chỗ mỗi một cô gái. Tư chất, lý lịch của những người này anh đã ghi nhớ toàn bộ ở trong lòng ngay từ ba ngày trước. Các cô phong nhã tài hoa, dáng vẻ một người so với một người càng xinh đẹp động lòng người. Mặc dù không thể gọi là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng đã đủ tư cách trở thành một nữ hầu sơ cấp.
“Nữ hầu là một nghề nghiệp vĩ đại. Lấy bản thân phục vụ chủ nhân, nhất định phải trung thành với chủ nhân. Làm cho kỹ năng của bản thân đạt tới tiêu chuẩn cao nhất, phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân. Nhưng mà nữ hầu cũng chia ra thành nhiều cấp bậc, liền cho rằng hôm nay các em thành công thông qua cuộc thi, cũng không nhất định sẽ trở thành nữ hầu đứng đầu. Nữ hầu đứng trên đỉnh Kim Tự Thấp, yêu cầu nhất định phải là người toàn năng. Mà cơ bản nhất, là nhất định phải trải qua khảo hạch nghiêm khắc….. Cho nên, chúng ta liền tiến hành hạng mục khảo sát thứ nhất, khảo sát kỹ năng: Bơi lội 400m!”
Các cô gái nghe được nội dung hạng mục khảo sát thứ nhất, lập tức kêu la thảm thiết. Thanh An Ninh giống như không nhìn thấy, bảo các cô đuổi theo anh, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng kêu lớn.
“Đợi một chút...!”
Tất cả mọi người bị tiếng kêu như thiên lôi đánh này hù dọa, đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy xa xa có một cô gái vung cánh tay, một đường chạy như điên tới.
“Hiệu Trưởng! Chờ tôi một chút. . . . . .”
Cô gái từ xa đến gần, tốc độ kinh người, càng đến bên cạnh, tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi. Khăn trùm đầu nữ hầu đã bị lệch sang một bên, tóc tai rối bù, chiếc váy nữ hầu màu hồng bồng bềnh xốc xếch.
Hiện trường, cả đám người đều nhìn ngây người. Ở xã hội này người mặc trang phục nữ hầu cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên. Nhưng mà cô gái mặc một thân váy nữ hầu màu hồng chạy loạn ra đường, mọi người thật đúng là lần đầu nhìn thấy.
Khóe miệng Thanh An Ninh điên cuồng co quắp. Anh vừa mới không thấy Hạ Vi Tử, còn tưởng là cô gái nữ hầu nhỏ ngu ngốc này từ bỏ cuộc thi, trong lòng anh còn đang âm thầm may mắn. Không nghĩ tới thần đã tới cửa rồi.
Anh nhìn một chút phía sau lưng Hạ Vi Tử cũng không nhìn thấy Tiêu Tử Thăng, thoáng thở phào nhẹ nhỏm.
“Hiệu Trưởng! Phù phù. . . . . .” Hạ Vi Tử không để ý hình tượng chạy đến trước mặt Thanh An Ninh, khom người, vỗ ngực, thở từng tiếng hổn hển, giọng nói cũng đứt quãng, câu nói cũng không được đầy đủ. “Hiệu…….. trưởng, a…….. thật xin lỗi…... Tôi…… không phải cố ý……. Đến trễ…….”
“Không sao.” Thanh An Ninh có lòng tốt móc ra một cái khăn tay vuông từ trong túi quần đưa tới trước mặt Hạ Vi Tử, nụ cười dịu dàng dễ gần, “Cầm đi lau mồ hôi đi!”
“A. . . . . . Cám ơn. . . . . . Hiệu Trưởng.” Hạ Vi Tử rốt cục thuận lợi nói xong một hơi. Cô đứng thẳng người lên nhận lấy cái khăn tay, hướng về phía Thanh An Ninh cúi người 90 độ bày tỏ lòng biết ơn.
Hạ Vi Tử lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: “Hiệu trưởng, tôi tên là Hạ Vi Tử, năm nay mười tám tuổi, cao 1m65, nặng 43kg, số đo ba vòng là…….” Hạ Vi Tử không có chú ý tiếng nghị luận bên cạnh, càng không phát hiện ánh mắt bất an của Thanh An Ninh trước mặt.
“Học sinh Hạ Vi Tử, em không cần phải giới thiệu cặn kẽ như vậy.”
Thanh An Ninh rốt cuộc không nhịn được cắt đứt lời tự giới thiệu bản thân của Hạ Vi Tử. Nói giỡn, nếu để cho cái tên núi băng lại hẹp hòi Tiêu Tử Thăng biết, cô nữ hầu nhỏ nhà anh báo cáo số đo ba vòng trước mặt hiệu trưởng là anh, anh nhất định sẽ bị tên kia bạo lực đánh một trận.
“Thật xin lỗi, hiệu trưởng, tôi không nên đến trễ, cũng tại vì nhà tôi…… có một số việc nên đã tới chậm.”
Hạ Vi Tử nuốt một ngụm nước bọt, không có nói ra cái tên cấm kỵ kia. Nghĩ đến một màn diễm tình trước đó trong phòng của cô cùng Tiêu Tử Thăng. Cả người cô liền nóng lên. Hạ Vi Tử ngượng ngùng lộ ra nụ cười lấy lòng với Thanh An Ninh. “Hiệu trưởng, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm không thể tha thứ như vậy nữa, xin người hãy cho phép tôi tham gia cuộc thi tuyển nhập học hôm nay.”
Thanh An Ninh nhìn thấy nhiều ánh mắt theo dõi anh như vậy. Anh cũng không tiện thiên vị quá rõ ràng, vì vậy sưng mặt lên, nghiêm túc nói: “Cuộc thi là một việc rất nghiêm túc, nhưng em lại tới trễ.”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hạ Vi Tử cúi đầu thấp hơn.
“Chỉ là nể tình em đến kịp trước khi chúng tôi tiến hành hạng mục thứ nhất, tôi tạm thời dàn xếp cho em lần này. Nhưng mà, hiện tại mời trả lời tôi một câu hỏi, nếu như đáp án làm cho tôi hài lòng, tôi mới thật sự chấp nhận cho em tham gia cuộc thi…….”
Hạ Vi Tử gật đầu, “Vâng, đừng nói một câu hỏi, cho dù…….” Không đúng, giọng nói của hiệu trưởng thật là quen tai.
Hạ Vi Tử ngẩng đầu lên, nhìn về phía hiệu trưởng đối diện. Khuôn mặt hình như chưa từng gặp qua, thế nhưng giọng nói hình như cô đã từng nghe qua ở đâu.